Chuyện cười có thật....
CHÚ ĐÁI HẢ CHÚ?
Nhà bác Tuân có dâu mới. Một cô gái hiền lành, tuy có lúc hơi tàng tàng tính nhưng được cái thật thà, thấy sao nói vậy. Trước khi cưới về, bác đã biết như thế.
Một hôm bác đi chợ, gặp ông hàng xóm ở đầu ngõ. Ông phàn nàn:
- Con vợ thằng Thảo chả biết phép tắc gì. Nó chạm mặt tôi bao nhiêu lần, cấm có mở mồm ra chào lấy một câu. Bà về bảo ban nó chứ để thế hàng xóm người ta cười cho.
- Vâng, chú thông cảm, cháu nó chậm mồm chậm miệng, chứ không có ý hỗn hào gì đâu. Để tôi nhắc cháu.
Bữa tối vừa xong. Chờ lúc chỉ còn hai mẹ con dọn dẹp dưới bếp, bác Tuân nhắc khéo:
- Con à, từ giờ đi đâu gặp hàng xóm láng giềng, con chào hỏi người ta một tiếng. Hàng xóm ra vào nhìn thấy nhau, phải chào hỏi cho có đầu đuôi chứ ai lại cứ thế mà đi. Không được đâu.
Cô con dâu phân bua:
- Nhưng con có biết ai vào ai đâu mà chào. Với lại lỡ xưng hô nhầm, chú lại gọi bằng anh, bà lại gọi bằng bác thì chết.
Bà mẹ chồng hơi gằn giọng:
- Nhầm còn hơn không chào. Sau này quen thì hết nhầm.
Con dâu nhăn nhó:
- Mà tự nhiên “cháu chào cô, cháu chào bác” con ngại lắm. Con không quen chào kiểu ấy.
- Ai bắt mày chào như cái máy. Ra ngõ gặp người ta, gật đầu hỏi một câu xã giao. Ví dụ “cô đi chợ à.?” Hay “bác đi làm về à?”, là được. Thấy người ta làm cái gì thì hỏi cái đấy thay cho lời chào.
- Vâng, con nhớ rồi.
Mấy hôm sau, vẫn ông hàng xóm ấy, lại phàn nàn với bác Tuân lúc gặp bác đi lĩnh lương hưu về:
- Vợ thằng Thảo, đúng là…. Từ giờ bà bảo nó gặp tôi thì đừng chào hỏi gì nữa.
- Ông làm sao thế? Không chào cũng kiện. Chào cũng kiện. Thế ý ông là sao?
- Bà về mà hỏi nó ấy.
Nói xong, ông hàng xóm mặt hằm hằm đi về trước.
Bác Tuân hỏi con dâu:
- Con làm gì mà khiến chú Khiếu chú phàn nàn thế?
Cô con dâu thanh minh:
- Con làm gì đâu. Thì tối hôm kia con đi có việc về, thấy chú ấy đứng đái ở hàng rào dâm bụt thì con chào.
Bác Tuân choáng váng:
- Giời ơi. Nếu lỡ thấy thì phải lờ đi chứ còn chào hỏi cái gì. Thế con chào làm sao?
Cô con dâu trả lời, thật thà đến khó tin:
- Con hỏi, chú đái hả chú. Vậy mà chú ấy cũng có trả lời con đâu.
Bác Tuân chết lặng người trước vẻ hồn nhiên của cô con dâu.
Chưa kịp định thần lại thì cô nàng bồi thêm câu nữa:
- Thôi lần sau con không chào ông ấy đâu. Chào không thưa, mất công.
Nói xong, cô giận dỗi bỏ ra ngoài. Chẳng thèm để ý đến bà mẹ chồng đứng ngây đơ ra một chỗ, miệng méo xệch không biết đang cười hay đang khóc.
(Nhiều ng nhắn tin hỏi chuyện thật hay bịa? Xin trả lời: chuyện thật, xảy ra khoảng năm 1990. Chính bác Tuân là bạn của mẹ tôi, đến chơi kể lại).
(FB Phuong Tran)