|
Post by sheen on Oct 12, 2023 13:43:00 GMT -6
Thơ Cũ
Trên Sông
Trên sông mấy ngọn đèn chài Với đêm cố xứ buồn dài nhánh tôi Bên nàng tôi cũng muốn vui Nhưng xa dơi động cánh rời rã đau.
Huế 1969
Thư Gửi Người Ở Lại
Em đừng hỏi ở rừng có gì lạ Có gì đâu xương rã với hồn đau Và khi không tháng giêng lên núi Đời đày ta và thần thánh xa nhau
Em đừng hỏi ở rừng có gì lạ Có gì đâu ngày buồn bã vô cùng Đêm thì tối ,nhớ trăm phương ngàn ngã Nhớ mẹ già hôm sớm mỏi mòn trông
Em đừng hỏi ở rừng có gì lạ Có gì đâu giày áo đó hôi rình Khi về phố chắc ta thành khách lạ Thành người điên với dáng thú buồn tênh
Em đừng hỏi ở rừng có gì lạ Có gì đâu bia mộ dựng trong hồn Bạn bè ta ưu tư ngủ gục Với rừng già rách nát thương tâm
Em đừng hỏi ở rừng có gì lạ Có gì đâu lửa cháy trong đầu Và lòng ta thác sầu đôi ngã Biết ngã nào về chốn cũ tìm nhau ?
Em đừng hỏi ở rừng có gì lạ Có gì đâu ta từ buổi lên đường Hôn chưa kịp em –bây giờ hôn đất Thay chiếu giường bằng hầm hố cô đơn
Em đừng hỏi ở rừng có gì lạ Có gì đâu rừng rú điêu tàn Nai lạc dấu- ngàn thương trăng cũ Ta nhớ người tình quay quắt trong sương.
Thường Đức 1971
Chiều Tôi
Chiều lên nốc rượu giải buồn Rừng kia đứt ruột, ta đờn đứt dây Xa em nhớ tháng thương ngày Ngó ra bè bạn một bầy cô đơn Mùa xuân châu giọt đầu non Lương chưa lãnh kịp biết còn sống không ?
Khe Sanh 1971
Cuộc Về
Người về một nắng hai sương Da chia thịt xẻ, thiên đường vỡ tan Lưng khom, áo lạnh, tay dàn Thương em ,nhớ mẹ cung đàn vỡ đôi
Người về chân thọt, tình phai Nương cau vườn chuối ngọt bùi với ai ? Chiều xuân chống gậy nhìn trời Lòng nghe mưa bụi hết thời thanh niên
Người về mặt đất nhá nhem Đồng không mông quạnh, sầu điên trong hồn.
Đông Hà, 1971
Bữa Cơm Ngoài Chiến Trường
Bốn năm thằng lơ láo Áo quần rách tả tơi Ăn cơm bên xác người Tay bốc, tay cầm súng
Lòng nhớ mẹ phương tây Ý thương em chạy giặc Xóm làng sầu khôn khuây Đất trời thêm hiu hắt
Ăn xong múc nước ruộng Uống đại cho qua ngày Quê nhà em có biết Chinh chiến thân lưu đày ? Ăn được là điều may Có khi hai, ba ngày Không ăn, chẳng có uống Ta nằm với cỏ cây.
Phong Điền 25.5.1972
Ngày Vẫy Biệt Khu Rừng Mơ Tuổi Nhỏ - Thơ Trần Dzạ Lữ - Trương Huy Tùng phổ nhạc & hát - Đỗ Hải Hòa âm
Ngày vẫy biệt khu rừng mơ tuổi nhỏ Ta thật tình đau xót đến vô biên Nghĩ lần đi là nghìn trùng cách biệt Còn bao giờ trở lại nữa đâu em ?
Chính nơi đó mùa hè cao vời vợi Đã cho ta những kỷ niệm rất hồng Chính nơi đó ta ôm hết trời trong Bằng đôi tay của thời gian mộng mị...
Chính nơi đó mùa thu vàng hoa cúc Ta đã vô tư đuổi bướm sân trường Ngày dí dỏm đùa vui không biết mệt Không sợ đời giành giựt lấy hương thơm
Chính nới đó mùa đông bên áo mẹ Ta đã nằm say giấc ngủ ca dao Với yêu thương xanh xanh ngắt một màu Ta không sợ ngoài kia mưa gió nữa
Chính nơi đó mùa xuân vui mở cửa Cho trăng vào ca múa suốt lòng ta Và lá cây đã ngàn đêm thỏ thẻ Chuyện đầu đời của bướm thiết tha hoa
Chính nơi đó ta và em đã sống Tròn những ngày ngai ngái tuổi mười lăm Thương rất thương mà e ngại tay cầm Môi bịn rịn mà lòng chưa đánh bạo...
Chính nơi đó hồn ta như chiếc áo Chưa bị người đời ruồng rẫy đem vày Và em con chim nho nhỏ thơ ngây Còn ca hát còn hồn nhiên rất đỗi
Chính nơi đó tóc em bay từng sợi Cho ta thầm yêu mây của trời cao Tình rất dại nên tình chưa dám nói Hồn tơ trời chưa buộc chĩ thương đau
Chính nơi đó tưởng ngàn năm ta vẫn Nuôi đời mình cưng quý mãi không thôi Chợt hôm nay phải lìa nơi chốn đó Ta thẫn thờ như một cánh bèo trôi...
Ngày vẫy biệt khu rừng mơ tuổi nhỏ Ta xuống đời biết chắc đã xa em...
1972
|
|
|
Post by sheen on Oct 12, 2023 14:07:21 GMT -6
Giã Từ Chợ
Bao nhiêu năm mưu sinh ở chợ Ta tập tành đá-cá-lăn-dưa Tập quên mình là đứa làm thơ Để đóng vai tên hề buồn bã...
Có đôi khi thấy mình rất lạ Bụi giang hồ lẫn với mồ hôi Ngày lại ngày quen dần chai đá Nói năng xưa cũng đã khác rồi
Đâu chỉ có sợi dây, cây cọc Còn theo ta là chiếc nón cời Ngày tháng rụng qua vai gầy guộc Vẫn âm thầm gánh nợ trần ai...
Bao nhiêu năm mưu sinh ở chợ Thị phi như mưa bụi qua đời Em đâu biết lòng tên hàn sĩ Giấu nỗi sầu quê quán chia phôi ?
Bao nhiêu năm rồi đó em ơi Ta đã sống một con ngừơi khác Yêu thương cũng vội vàng, ngơ ngác Đứng, đi cũng lạ lẫm bên trời...
Nay, ta phải thu xếp lại đời Để về với chính mình thuở trứơc Giã từ chợ- Xin giã từ chợ Câu hát buồn gửi lại đêm say..
2008
Viết trong mùa mưa
Bạn mỗi ngày một thưa Trăng mỗi đêm một khuyết Mê gọi người-không thiết Tĩnh vật buồn trong mưa!
Gió qua chiều bơ vơ Đèn tình không hắt bóng Sân ga nằm đuối mộng Người xa người xơ rơ...
Rượu đưa môi-không uống Thương quê đau đáu lòng Giờ đây mắt nhãn lồng Hút bên trời cố quận!
So dây mà ngao ngán Đàn đây, đâu Tử Kỳ? Lần giở trang sách cũ Chạng vạng thiên cổ thi...
Khát chút hồn trinh bạch Tiền Đường đâu kiều nhi? Lần khân qua thạch thất Lại chạm bóng phân kỳ!
Thôi về nơi giếng khơi Soi bóng mình-kẻ lạ Có khi muốn hoá đá Quên long đong phận người...
2010
Răng Rứa?
Tặng một người...
O đi thẳng-cò-o-ngón Không về thăm lại quê xưa Để tui... cổ dài trông ngóng Nhớ hòai nhớ mãi chưa bưa!
O thương hay O giả vờ Cho lòng người ni dậy sóng? Đêm đêm thức trắng làm thơ Gửi trao một người trong mộng!
Huế miền chừ đang mở rộng Mà răng chưa rộng tình O? Đi chi xa lắc rứa nờ Mười năm tui ngồi lẻ bóng...
O đi thẳng-cò-o-ngón Tui tát gần hết nước sông Tui đốt trăm ngàn điếu thuốc Răng O vẫn lạnh như đồng?
Huế miền chừ đang vào xuân Răng tui cứ mãi mùa đông Bên tê thẳng-cò-o-ngón Bên ni cứ như trời trồng !
O ơi, O có về không Tui như con ngựa bất kham Chạy qua cánh đồng bất tận Có O là gặp mùa xuân...
SàiGòn tháng giêng 2011
Tại Sao?
Tại sao em cứ khăng khăng nói anh không hiểu Không hiểu em thì anh hiểu ai? Anh đã từng đi qua núi rộng sông dài Nên cũng đã hiểu sông, hiểu núi...
Núi rất cao một đời vời vợi Vẫn cô đơn ở tận đáy lòng Sông chảy hòai trăm nỗi đợi mong Vẫn có lúc không về tới biển!
Vẫn có lúc không cần đưa tiễn Mà xa nhau lặng lẽ, se lòng Đâu cần đợi tới mùa lập đông Một chớp mắt khiến xui tình gía rét!
Tháng năm qua anh vẫn thừa hiểu hết Những niềm đau em giấu trong hồn Không nói ra vì sợ rất buồn Anh sẽ là chiều đìu hiu, ngơ ngác...
Tại sao em cứ khăng khăng giữa đời bát ngát Sao không bay lên tận tuyệt muôn trùng? Anh không hiểu thì ai hiểu nữa Hỡi người trong mộng của trăm năm ?
SàiGòn tháng 2 năm 2011
Ca Dao Tháng Giêng
Ru em một khoảng trời gần Gừng thương muối nhớ xin đừng xa nhau! Chim tìm bạn bởi vì đâu Ai cô đơn đứng bên cầu nước trôi? Cỏ hoa cũng biết mặt người Huống chi anh-thuở em cười bên sông! Ru em tháng chạp đang hồng Tháng giêng đang ngọt ngào trong bóng chiều Hoa cúc vàng rực niềm yêu Xốn xang điệu lý ai điêu đứng lòng? Ru em một khỏang trời gần Chín mong mười đợi xin đừng quên nhau...
Bàn Tay Người Yêu Dấu
Hai bàn tay của em Có mười ngón ngòi viết Khi đan vào tay anh Ấm nồng niềm hạnh phúc...
Ngón nào đan thương nhớ Ngón nào dài kiêu sa? Ngón nào cũng nở hoa Bên đời anh- lữ thứ!
Trời xanh mắt thục nữ Em xanh hòai vấn vương Cảm ơn người yêu thương Đã không hề toan tính!
Mười ngón tay lính quýnh Anh bấu vào tình thiêng Thiên đường hay địa ngục Sá gì nữa hở em?
Hai bàn tay của em Có mười ngón ngòi viết Khi đan vào tay anh Không còn mùa gía rét...
Ở Ngã Sáu
Tôi ngồi ở đây là ngã sáu Sáu ngã trông chẳng thấy em về Nên nỗi buồn đọng trong đáy cốc Cứ uống hòai giọt đắng tình si...
Phố buổi chiều gió chướng mê mê Thổi bạt lòng một người xa xứ Ngã sáu ơi biết về đâu chứ Khi không em-chân bước não nề!
Tình cờ gặp một kẻ cùng quê Cũng lo ngơ kiếm tìm cơm áo Giọng đặc sệt ni, mô, răng, rứa Huế ơi, biết khi mô tôi về ?
Huế của tôi không có ngã sáu Chỉ một ngã lòng chung thủy mà thôi Mẹ bao năm đội chiếc nón cời Đợi tình cha-thương con chim sáo...
Thơ viết khi ngồi ở ngã sáu Là khúc ca tận hiến quê nhà Và tặng em chút tình nghiệt ngã Của một người đứng bến phương xa...
Điều Kỳ Diệu Của Tình yêu
Em không là nam châm Sao hút anh đến thế? Ngày và đêm bất kể Cứ lao về phương em ...
Em không là bão giông Sao lònh anh chới với ? Em không là gió thổi Sao tình anh mây bay ?
Nếu vắng nhau một ngày Anh như cây rụng lá Nếu vắng em một đời Anh sẽ là tượng đá !
Không xanh màu lá mạ Em cũng biếc tình gần Mình không là nam châm Sao hút nhau đến...chết ?
Ừ, tình yêu anh biết Điều kỳ diệu vô cùng Có nhau lòng sẽ... Tết Mất nhau còn...mùa đông !
Tháng 2 năm 2011
Mẹ ơi
Mẹ ơi mẹ giữa vòng đời nghiệt ngả Nhiều khi con phải vượt lên chính mình Trước mặt, sau lưng hố thẳm rập rình Đường thiên lý cứ hỏi lòng hối hả ?
Bỏ quê quán để trở thành khách lạ Mẹ đừng buồn con-một đứa phiêu linh Bỏ dòng sông Hương một thuở tự tình Ôm trôi nổi để gặm hoài đắng, chát...
Bao nhiêu năm con vẫn còn ngơ ngác chốn thị thành, mai mốt sẽ về đâu ? Ly rượu cạn, hồn đau, ai tri kỷ ? Thèm lời ru của mẹ đến chiêm bao !
Ngôn ngữ kia như trái bóng nhiều màu Người phủ dụ làm sao con tin được ? Sống như đất, suốt một đời chân thật Biết tìm đâu tình hương bưởi hương ngâu?
Nhớ như in lời mẹ dặn hôm nào: (sống chí tình đó là điều tốt nhất) Nhưng thị phi luôn lơ lửng trên đầu Con chưng hửng...khi biết mình thất thế !
Bao nhiêu năm, vẫn thèm về với mẹ Dẫu lượng đời hao hụt cõi phù hoa Có nơi đâu bằng được chốn quê nhà Phải không mẹ?-Người con yêu quý nhất !
Lúc sinh con cũng là lúc mẹ mất Một vầng trăng kỷ niệm đã vuông tròn Mắt mẹ buồn như mắt của hoàng hôn Cha khuất núi một ngày mưa lất phất !
Con cũng mất một tình yêu thứ nhất Nơi Hoàng Thành ngày ấy đã xa xăm Chiều Thiên An-Sao dấu ấn vẫn còn Môi phụ bạc rời xa môi quay quắt ?
Mẹ ơi mẹ con vẫn tin rằng đất Vẫn bao dung cho kẻ biết quay về Cơm với cá vẫn ngọt ngào tiếng hát Lý mười thương viên mãn một tình quê ...
SàiGòn tháng 4 năm 2011
Cảm Ơn Tình Hư Ảo
Tình online hư ảo* Sao vẫn cứ đi tìm? Đêm đêm mong diện mạo Của một người chưa quen...
Nửa bên này có tên Nửa bên kia chưa biết Vẫn chat cho cạn đêm Vẫn mail cho ngày hết !
Ma lực nào không biết Ai dẫn lối đưa đường? Reply là cần thiết Delete là không nên...
Tình cờ anh gặp em Khi webcam thị hiện Ôi chao một bóng hình Như khuôn đúc của mẹ !
Vậy là anh không thể Rời bàn phím được lâu Ăn ngủ cùng vi tính Nói cười cùng chiêm bao...
Cảm ơn tình hư ảo Một chút.. cũng hơn không ! Sống một giờ cũng đủ Cho một đời trôi hoang...
Tháng 5 năm 2011
*Thơ Nguyễn Diệu Tâm
Ghét
Ghét anh ghê! Nghĩa là thương quá đỗi Rứa mà anh không biết, bỏ qua luôn… Suốt cả tuần cứ ngơ ngẩn, bồn chồn Đêm thao thức để nghe lòng bối rối !
Em lườm nguýt rứa răng mà không tội Cũng tội mình chưa thấu đáo yêu thương Ngó nơi mô cũng chỉ gặp nỗi buồn Người yêu giận biết làm chi chuộc lỗi ?
Ghét anh ghê! Tại răng không hề nói Lúc gần kề môi mắt bữa hôm tê ? Tại anh nhát nên bàn chân bước vội Nhưng con tim nghiêng ngả lúc em về…
Một ngày giận là như đã nghìn khuya Biển dậy sóng trong tình yêu em hỉ ? Em úp mặt vô lòng bàn tay nhỏ Anh lắc đầu hối hả dắt xe đi…
Ghét anh ghê! Người chi lạ rứa tề Huế mà chẳng hiểu chi con gái Huế Anh cũng biết…ui chao khi em dị Hay xoay lưng, nghiêng nón rất nhu mì…
Hay bứt hoa, bẻ lá dọc đường đi Hay ngúng nguẩy để hồng thêm đôi má Anh đã hiểu… chẳng có chi là lạ Ghét là thương mãnh liệt phải không anh ?
7-2011
Bờ Vai
Anh có bờ vai chung thủy Sao em không dựa vào đi? Thời gian trôi nhanh nhẩu thế Thương đi kẻo hết xuân thì...
Bờ vai như bài cổ thi Là nơi yên bình muôn thuở Nghiêng dần một phương trời nhớ Tựa vào thơ mộng đêm ni !
Anh hứa sẽ không làm gì Khi ghé vào nhau lặng lẽ Chỉ một mùa yêu nhá khẻ Đôi hồn đã chạm trăng khuya...
Bờ vai anh luôn đi về Chực chờ tay ai vuốt nhẹ Tóc em-sông dài là thế Cột tình vào cõi mê mê !
Anh hứa sẽ không làm gì Vì em ngoan như mèo ướt Ngủ đi, lông mi dài thượt Mắt nhìn xiêu đổ sơn khê !
Bờ vai anh đây là quê Em về ấm êm mà tựa Ngàn năm vẫn còn chong cửa Đợi người cách mấy sơn khê...
Sài Gòn tháng 11 năm 2011
Gõ
Tặng một người, nhân ngày 20.11
Em vốn gõ-đầu-trẻ Lại gõ vào tình yêu Những thanh âm rất Huế Khiến anh ngẩn ngơ chiều...
Một nơi chốn đìu hiu Em âm thầm bám trụ Bao năm rồi vẫn giữ Lòng sạch, ý trong veo!
Những đôi mắt chắt chiu Những mãnh đời lá cỏ Bụi phấn đầy nỗi nhớ Kỷ niệm cứ ùa theo...
Nhiều khi thương quê nghèo Nhiều năm rồi cách trở Cứ chôn chân một chỗ Mơ xứ bên kia đèo !
Làm một kẻ biết điều Thêm giọng người thỏ thẻ Em gõ vào tim Huế Khiến anh quay quắt chiều...
SàiGòn mùa nhớ
Gửi Người Yêu Xưa Là Cô Giáo
Ừ cứ nghĩ chia tay là biền biệt Tháng năm mù tha thiết gió qua sông Em cuối quê, còn ta nơi đất Trích Ngậm vầng trăng mộng cũ để nao lòng...
Chuyện ngày xưa thương một loài hoa cúc Xa một ngày để chín-nhớ-mười-mong Nụ hôn đầu ngỡ dài đến trăm năm Đâu có nghĩ một thoắt đời xuống dốc!
Đâu có nghĩ nụ cười là nước mắt Cuộc tình buồn cuốn chiếu giữa xuân phai Ta viễn phương, còn em thì ở lại Với trường xưa lớp cũ bồi hồi...
Chớp mắt ơi, đã mười lăm năm rồi Ta cứ tưởng em không là em nữa Và ta-gã thương hồ reo nhạc ngựa Chắc chẳng bao giờ gặp lại tình vui?
Thế mà nay giọt nắng ấy vu hồi Làm xao xuyến trái tim người xa xứ Em vẫn nhớ đầy trang thư tình cũ Không rủ nhau sao mắt ướt ngang đời?
Ừ thôi, em chẳng bao giờ là vợ Nhưng mãi là hình bóng của nàng thơ Và mỏng manh như những điều mộng ảo Để thơ ta còn hẹn với sa mù...
Những ngày nằm bệnh
Ngó lên trần nhà thấy con thằn lằn chặc lưỡi Như tiếc mình không sống hết những ngày qua Có một người yêu… cũng quá cách xa Đành ôm bóng, đụng nỗi sầu ngày cũ…
Trên bàn giấy có lọ hoa héo rũ Cửa sổ buồn mở, khép khoảng trời riêng Bút giấy đây, chưa viết hết câu thơ tình Nghe xa xót lùa về bao thương nhớ!
Tội tình chi anh-một đời cô lữ Cô độc treo ngay trước cửa nhà mình? Ôi chao là những ngày nằm bệnh Cứ chờ tin nhắn của em…
Trưa lơ ngơ, chiều ngơ ngác rồi đêm Thèm nghe tiếng “dế” gáy từ đầu dây bên nớ Vậy mà tuyệt nhiên, không có
Ném chiếc NoKia xuống gầm giường để nghe lòng rưng rức thêm. Nhưng ngày nằm bệnh cứ như điên Cháo, cơm nuốt không vô nổi
Đã một tuần ngăn ngắt tin em Tình online sao mà quá tội! Răng lạ lùng thế ni, em hỡi Một khỏanh khắc ban mai Một khỏanh khắc chiều tối Sao chưa rạch ròi khi đã đến miền yêu ?
Vá
Vá ngày lại thủng qua đêm Vá thương sang nhớ, để chuyên chở tình... Vá lòng đã rách ten ben Em ơi! buồn cũ thắp đèn tìm nhau! Vá nỗi vui, níu mộng đầu Vá môi má đã rưng màu từ ly Vá luôn chiều lỗi câu thề Áo xưa nhàu bởi người đi không về. Vá dùm em mảnh trăng kia Chìm trong sương muối tư bề không anh! Vá hồi chuông nguyện thị thành Chúa ơi! Con chúc an lành người xưa... Vá làm sao trọn cơn mơ Yêu người bới lược, gương chờ mối ai?
SàiGòn tháng 2 năm 2012
Ngọn Hải Đăng Xưa
Tặng Nguyễn Diệu Tâm nhân ngày sinh 4.3
Ngọn đèn xưa vẫn cháy Con tim em vẫn nồng Thời gian trắc trở mấy Biển vẫn cứ mở lòng...
Em về phía thương mong Ngàn trùng xa đến vậy? Yêu sao dấu dã tràng Cứ một đời xe cát?
Ngày không hát, em hát Bản du ca cuối cùng Đêm địa đàng, em tát Cho cạn dòng cô đơn...
Hải đăng có lúc buồn Như mắt em vời vợi Nhưng sá gì em hỡi Tóc bồng bay qua truông?
Ngọn đèn xưa vẫn trông Tình yêu như cốm mới Em dịu dàng, không nói Biển vẫn nhớ mùi hương...
SàiGòn, tháng 3 năm 2012
Nàng
Em chẳng phải là vợ Cũng không phải người tình Em chỉ là nàng Thơ Mà sao anh trút nhớ?
Em khói sương đâu đó Em mong manh, vô thường Đi về như lá cỏ Thả qua anh nỗi buồn…
Em lụa là đâu đó Cánh sen ra khỏi bùn Mùa hạ chong mắt ngó Để anh thêm mê cuồng!
Mắt đậu vào trăm năm Môi cong vòng… mê lộ Rất tình cờ anh đở Đường gươm em rất đằm !
Em không phải tình nhân Lại càng không là vợ Sao khiến xui anh khổ Đêm khó ngủ, quên ăn?
Em là ai hóa thân Qua gương anh là lạ?
4-2012
Tặng Vật Cho Sinh Nhật Nàng
Hôm nay là ngày Sinh Nhật em Anh vẫn xa như vì sao đêm Nhấp nháy mãi những lời ước hẹn Chưa thật tình đậu xuống bên em!
Ai ngăn chia chuyện của chúng mình Xa lắc lơ Quỳnh Như - Phạm Thái? Sinh Nhật em-một nhành hoa ái ngại Nơi thác sầu chưa thoát chênh vênh...
Quà Sinh Nhật người thân tặng em Có đủ hoa hồng và bánh ngọt Bạn bè đến mừng vui thưa thốt Chỉ thiếu người phía khoảng trời riêng!
Nỗi buồn này anh làm sao quên Còn em nhớ trong nỗi sầu điên? Biết sao được, dằn lòng mà sống Để chờ nhau ở kiếp lai sinh...
Dặn lòng rồi, đừng nói gì thêm Để ngày này em vui, đừng khóc Người sau cùng tặng em kỷ vật Không có gì ngoài một trái tim...
SàiGòn 1.6.2012
Em Là Báu Vật Của Đời Anh
Hơn nửa đời người Anh mới gặp Em là báu vật của đời anh. Báu vật nên không thể lanh chanh Để vào túi áo Cũng không thể để vào hai vai tình ảo
Anh khẻ khàng cất vào phía trái tim. Chỗ trái tim là nơi em sẽ bình yên Không sợ thị phi, dư luận Không sợ ngày qua tháng lại lận đận Suốt kiếp này anh gìn giữ nghe em! Cảm ơn em Người con của Huế Đẹp không chỉ bóng hình Môi cười thơm nắng lụa đất Thần Kinh Mà Dịu ngọt một tâm hồn rất Huế… Có những điều không thể Nói ra-Như ban mai phải thấy nắng chan hòa Như chiều hôm bần thần gió cuốn Như đêm trăng nằm mộng mị áo hoa cà… Mình phải cất giấu cõi-người-ta Những điều không thể. Có thể ngày mai em là trầm quý Là gỗ căm xe thiên hạ truy tìm Là bà Hoàng ngựa xe bề thế Em là gì… Anh vẫn yêu em! Có thể ngày mai em nghèo sát đất Héo úa đời bên chốn cô liêu Không thấy nổi nụ cười, chỉ còn nước mắt Em là gì… Anh vẫn yêu em! Hơn nửa đời người mới thấy con tim Rung reng điệu tình lạ lẫm Có một niềm tin chắc mẫm Em mãi là báu vật của đời anh Và không thể lanh chanh rao bán cuộc tình Anh cất kỷ vào ngăn thứ nhất Em yêu ơi! Đó là điều rất thật Khi trái tim này đã thuộc về em…
6-2012
Chở Nàng Thơ Cứ Ngỡ Chở Em
Sắm chiếc xe để chở người tình Ai ngờ em dạt chốn phiêu linh Khi không có nàng thơ xuất hiện Anh biến thành một gã xe ôm!
Chở nàng thơ đi khắp phố phường Sao mắt nhìn cứ thấy người thương? Nàng thơ không hề ôm eo ếch Chỉ thấy tay ngoan vẫy... rất buồn!
Qua vùng kỷ niệm em biết không Nàng thơ lại bảo "Anh ơi...ngừng" Anh nhoi nhói lòng khi đạp thắng Em đâu rồi? Người của trăm năm!
Sắm chiếc xe để chở người tình Bất ngờ lại chở nỗi sầu điên Và cả nàng thơ lên dốc nhớ Gã xe ôm cúi lượm bóng mình...
Anh chở nàng thơ ngỡ chở em Mùi hương xưa cũ quyện vào tim Sài Gòn mất nhau, chiều xuống chậm Gã xe ôm chạy túa đi tìm...
Sắm chiếc xe... rồi mất người tình Say nắng rồi anh lại mất em Gã xe ôm còn ai để chở Ngoái lui nhìn đời đã lênh đênh?
SàiGòn tháng 8 năm 2012
Viết Sau Ngày Hai Một Tháng Mười Hai
Có người kêu thảng thốt Tận thế tới nơi rồi Riêng tôi thì vẫn ngồi Làm thơ và đọc sách...
Đã nghĩ rồi trăm cách Không mua được ngày vui Sống mà không hạnh phúc Chết có tiếc chi người?
Nhắm mắt nghĩ qua đời Là hết một kiếp người Nửa đêm chợt thức giấc Thấy trăng vẫn còn soi...
Tận khuya lại mỉm cười Trái đất chưa hề hấn Tôi vẫn nhăn- răng- sống Mong có em bên đời!
Nếu lỡ tận thế thật Cũng cầu chết có đôi Chuyện tình em và tôi Sẽ đẹp hơn cổ tích...
Em sáng hơn ngọc bích Mãi mãi tôi giữ gìn Nếu chết không có em Tôi làm sao nhắm mắt?
Tận thế, nếu có thật Em hãy về nhanh nhanh Trước khi tan thành nước Ta bung ngọn lửa tình...
Nhưng không còn đinh ninh Trái đất vẫn ấm vậy Mọi người xôn xao vẫy Gọi nhau trong Hòa Bình.
SàiGòn đêm 21.12.2012
Chẻ Xuân
Anh chẻ hết mùa xuân Tìm không ra em nữa Biết kiếp sau, còn có Gặp nhau nơi thiên đường ?
Răng Khểnh
Dành một đời... để nhớ Chiếc răng khểnh của em Đêm đêm anh cứ "mớ" Ăn hết chiếc răng tình...
Mây
Sao em lại là mây Mà không là anh nhỉ? Đợi mây lúc... cùng bí Rớt vào hồn anh đây!
Tóc Dài
Ước gì tóc ấy về đây Cột chân lãng tử, hết ngày lại đêm... Muốn làm tù nhân của em Để nghe ngai ngái tóc tiên... thơm tình!
SàiGòn, 20.1.2013
Mài Xuân
Tôi đang mài kiếm sắc Chém cha cái kiếp sầu Càng chém sầu càng mọc Xuân hề! Em tôi đâu?
Tôi mài luôn nỗi nhớ Mòn nhẵn trái tim đau "Tò Vò nuôi con Nhện Khi lớn quyện đi đâu? "
Tôi mài tiếp chiêm bao Cho thật ngọt như dao Cắm vào đêm nung nấu Để nhớ cả ngàn sau...
Tôi mài tôi thuở nào Đến chừ tôi vẫn vậy Yêu đến độ Chúa sầu Gặt không ra Hạnh Phúc...
Mùa xuân tôi chúc phúc Em thản nhiên qua cầu Đừng nhìn nhau, nữa nhé Kẻo tôi về hư hao !
Thôi mài luôn một kiếp Cô lại tiếng yêu người Chém xuân mà tha thiết Hôn lại nụ hôn người...
SàiGòn, 26.1.2013
Phản Đòn
Cứ tưởng em là báu vật của đời anh Ở nơi trăm năm không hề suy suyển Chỉ có em, vầng trăng không hề khuyết Trong tim anh, tháng mộng, năm lành...
Anh a vào cõi nhớ mông mênh Thắp ngọn lửa tình yêu vĩnh cữu Anh tuyệt đối với em-nàng Út Của câu thơ tròn điệu, nên vần...
Nghĩ suốt đời ta không thể phân thân Bên suối mơ rất ngọt ngào giòng chảy Có ai ngờ em phản đòn đến vậy? Thương tích này anh chỉ kịp... trân trân !
Danh tướng hề! sa vào mắt mỹ nhân Là chết chắc ! huống anh người khờ khạo? Võ vẽ chi tình để đau giông bão Cứ lùa về một phía-trái tim anh !
Anh giờ đây, giống bại tướng mất thành Sửng sốt té bên chiều hối lỗi Khiêng giáp chi đỡ tình không nỗi Cú phản đòn, thôi hết thấy... trời xanh.
SàiGòn 7.4.2013
Gửi Đỗ Phủ
Tôi sinh sau đẻ muộn Sao tâm sự giống ông ? Tình mây bay, gió cuốn Đau từng câu thơ Đường?
Đã đi khắp xứ sở Từng đụng nỗi hàm oan Đời sống và trang kinh Chưa bao giờ là một !
Lễ nghĩa mà thưa thốt Vẫn ngộ nạn như Kiều Tôi ẳm bồng sự thật Để về ngõ cô liêu…
Càng yêu người bao nhiêu Xót xa kia càng lớn Góp nhặt từng cơn mộng Bói không ra tình yêu!
Thanh xuân thoáng bay vèo Ngẩn ngơ nhìn tóc trắng Cuộc sống có bao nhiêu Mà khổ đau bằn bặt?
Thà say như Lý Bạch Thà cuồng như Trí Thâm Tỉnh như tôi và ông Chỉ thêm mầm bệnh tật !
Nhưng mình mau nước mắt Mặn nồng với cố hương Lẽ nào ta ngoảnh mặt Trước bức bách đời thường ?
7-2013
Chiều Tân Phú
Trời mưa mù hết biết Anh vẫn đi tìm em Tìm ngôi nhà nhiều xuyệc Có ô cửa màu xanh…
Đường Trần Tấn loanh quanh Hết buổi chiều Tân Phú Tìm vẫn không ra em Đành làm thân khách lữ!
Xóm chợ buồn quanh quất Lắm ô cửa màu xanh Dấu đèn vàng hiu hắt Dấu tình đâu hở em?
Mưa chiều rồi mưa đêm Anh vẫn cố công tìm Ngôi nhà em nhiều xuyệc Xuyệc nào của trái tim?
Như một kẻ cuồng điên Nuốt bao chiều Tân Phú Tìm hoài không ra em Lẽ nào anh thúc thủ ?
Tân Phú ơi Tân Phú Những con đường quê em Có đường nào hạnh phúc Cho anh về yêu thương?
2013
Đọc Thư Em
Mười tám năm, cứ ngỡ đời ngăn ngắt Em và anh chẳng gặp lại bao giờ Sông sống đời sông, suối trôi đời suối Tình chỉ là kỷ niệm mấy vần thơ…
Anh đâu ngờ, chiều nay thư em đến Nét chữ quen, câu hát cũ lại về Thời đại gì rồi mà em vẫn thế E-mail đâu bằng cánh thư bay đi ?
Vẫn Cần Thơ mà tâm hồn rất Huế Tím bằng lăng là tím của đợi chờ Thư em viết cho anh bằng nỗi nhớ Không đo bằng khoảng cách của không gian…
Đọc thư em, anh thật sự mềm lòng Tình lại buộc đời nhau em nhỉ ? Khi xa nhau, anh hằng mong gặp lại Dun dủi này trời đất cũng thương tâm !
Mười tám năm anh mong chỉ một lần Hạnh phúc cho nhau nơi địa đàng dấu ái Và sự thật là đây rồi em hí ? Yêu một lần cũng đã đủ trăm năm…
2013
Khi xa nhau
Khi xa em, lòng anh như muối xát Dẫu hiểu rằng tình chợt đến chợt đi Sông có lúc đầy, có khi cạn kiệt Người có lần là gió thoảng mây bay!
Khi xa em, anh đã hiểu tháng ngày Buồn-chết-được trong mắt người cô lữ Ai yêu thương mà không cần nhau chứ Đèn nhớ người đèn thức để đêm phai…
Khi xa em mất hút, một khoảng trời Và sao hôm lần hồi biến mất Chỉ còn anh thẩn thờ nơi đáy vực Vực chiêm bao trái đắng đã phơi bày!
Khi xa em, như ngựa lạc mất bầy Anh thảng thốt hí vang lừng chiều tím Ai có nghe? Hay rồi mình khâm liệm Một mối tình cứ ngỡ đến trăm năm?
Khi xa em, anh cứ tự nhủ thầm Quên đi! Quên đi! Sao lòng vẫn nhớ? Có phải em sợ màu thời gian trắc trở Hay thay lòng ? Nên đã phụ tình anh!
2013
Mùa Hạ Về Trường Xưa
Mắt biếc đứng trông trời Dẫu buồn cũng chưa tỏ Dẫu thương cũng hỗ ngươi!
Em mười lăm tóc bím Em cắp sách dại khờ Tuổi còn ham Ô mai Chưa thấy màu chiều tím!
Tình em như lụa bạch Tình anh như trăng rằm Một thời không thể nói Thương len lén trong lòng…
Tàu mang anh mang anh Qua dặm dài thiết lộ Ngoái lui còn thấy tỏ Ngày em phơi tóc bồng
Nay anh về em đã Tuổi đôi-mươi-răng-cời An nhiên vào đại học Hình như có một người…
Mùa hạ về trường xưa Anh tần ngần đứng lại Phượng đỏ màu ái ngại Em có còn em xưa ?
2013
Chùm Thơ Viết Ở Biển Vũng Tàu
1. CÂY BÀNG NHẬT BẢN
Sáng tinh mơ đi dưới hàng Bàng Nhật Bản Không biết ai trồng mà lại vói trời cao? Sao ta không ước mình là thánh Gióng ? Thổi hùng quang cháy tham vọng Bắc phong ...
2. THƠ VIẾT KHI QUA ĐƯỜNG 3 THÁNG 2
Ở phố Mỹ-Nhân-Ngư Có con đường diễm tuyệt Ước gì toàn đất nước Là con đường kinh thư...
3. NÀNG HIỀN
Buổi sáng uống cà phê nghe râm rang chuyện kể Về nàng Hiền bám biển mưu sinh Khi vắng chồng, em vẫn là chàng Vọi Đứng trên đầu ngọn sóng để nuôi con.
4 . TRÒ CHUYỆN VỚI HÀNG DƯƠNG
Vẫn xanh đời trông ra biển Mẹ Mẹ trùng dương bát ngát môi cười Nỗi buồn ta giờ đây xin gửi Sóng quê nhà âu yếm niềm vui...
5. BIỂN và EM
Biển ngàn năm vẫn mặn Anh thêm chút gừng cay Để em tăng sức sống Bão tố cũng ngừng tay !
6. EM HÁT Ở BÃI THÙY VÂN
Em về vọng tiếng trùng khơi Hải Âu ghen tiếng, mưa rơi ghen tình Chiều vàng phai cũng đinh ninh Bản du ca cuối, có mình ở trong !
Vũng Tàu 5.6-10.6.2014
Cảm Ân Cha
Con vẫn biết bóng cha như bóng núi Lặng lẽ nuôi con, lặng lẽ đau đời… Ơn dưỡng dục làm sao mà quên nổi Dù bây giờ con ngoài tuổi sáu mươi ?
Vì cơm áo, cha lặng lẽ lên đồi Nơi phố núi rất mù sương Đà Lạt Ngày mẹ mất, cha không sao về kịp Chỉ có con vuốt mắt mẹ mình thôi !
Khi trở lại, làm gà trống trong đời Nuôi chúng con bằng tình cha lao khổ Là nho sĩ, nên không đành thất thố Với ơn sâu nghĩa nặng chốn quê nhà…
Đâu ngờ rằng, một mùa xuân nở hoa Cha âm thầm ra đi, không trăn trối Con chợt mồ côi cả cha lẫn mẹ Ai chia lìa mình như rứa hở cha ?
Mất cha rồi, sầu ngày tiếp tháng qua Sự nghiệp, công danh con đành bỏ dở Phương-Nam-Hành ! Kẻ giang hồ lìa xứ Chiều ba mươi gõ nón hát cuồng ca…
Ngoài sáu mươi, mới làm thơ cho cha Con không khóc nhưng tim mình lệ ứa Tìm đâu được người kính yêu xưa nữa Bóng núi tình cha che chở đời con ?
2014
Con sẽ về
Con sẽ về dù ngăn sông cách núi (*) Huế không còn thấy hạt gạo de xưa (**) Nhưng thơm thảo đến ngàn năm lòng Mạ Khi ngang hồn rưng rức tiếng ầu ơ…
Trên chuyến tàu đậu lại ngọt giấc mơ Con băng băng qua Trà Am quỳ gối Đứa giang hồ quy cố hương xưng tội Bất hiếu này xin Mạ thứ tha cho!
Bốn mươi năm đất cũ dang tay chờ Vậy mà con đi tha phương biền biệt Bể dâu lắm người ơi, xin thưa thiệt Bởi óc cùn, chí đụn giữa ngu ngơ…
Con sẽ về tắm lại dòng sông thơ Rất soi bóng kinh thành lúc có Mạ Người con gái Công Tằng còn thỏ thẻ Lời như chim? hay lạc bến xa bờ?
Sẽ thanh tẩy lòng con nơi thu Huế Đẹp như chuông thánh thót buổi ưu đàm Sẽ vô ưu tháng ngày nơi cố xứ Kệ dương gian còn chộn rộn, tranh giành…
(*) Nguyễn Bá Học: Đường đi khó ,không khó vì ngăn sông cách núi/Mà khó vì lòng người ngại núi, e sông… (**) Gạo De An Cựu nổi tiếng ngày xưa
Về
Tôi sẽ về thăm lại chùa xưa Để thấy áo nâu sòng ai mặc Nghe câu kinh rửa đời lang bạt Quên chuyện buồn nhân thế đảo điên...
Nơi cây đa biết ngộ thơ thiền Sa di hành trì đêm vô lượng Ngọn phong vân né ngày ơn phước Bình minh chìa rẽ quạt lương duyên...
Tôi sẽ về đứng trước hàng hiên Gọi ơn cha,nhắc tình của mẹ Nắng trong vườn canh tân hương quế Trưa thì thầm điệu lý- chim-quyên !
Lời ru cũ chưa khi nào quên: ...Uống lưng bát nước để đi tìm Ca dao rụng xuống dòng sông ấy Để thấy trăng chìm trong mắt em...
Tôi sẽ về quên hết niềm riêng Khi môi người thả câu hỷ xả Ừ quê hương nồng nàn chi lạ ! Mái chùa cong dấu hạ rất... thiền !
10-2017
Thơ Viết Trên Tàu Lúc Rời Huế
Ôm niềm vui về Huế Để uống cạn tình thân Đêm hương bưởi thơm thế Xa sao đành trăng non?
Xả cho hết long đong Bạc vôi đời du tử Khi ngồi Vân Chiều Quán Chết trong mắt ai trong...
Huế nào khác giai nhân Đẹp mà buồn muôn thuở Qua Chợ Nọ lớ quớ Boléro tần ngần!
Ngỡ Tứ Phương Vô Sự Luôn thắp nắng từ bi Ngờ đâu, ngày Ta đi Lụt chồm vô Đại Nội?
Đồng bào ngơ ngác hỏi Răng còn khổ như ri? Thương tay em vồi vội Quét dọn nỗi đau kia...
Trên tàu, lòng đã chia Cùng tai ương xứ Huế Rứa mà nghe như thể Trái tim mình phân ly...
11-2017
Giấu
Thôi về giấu nhớ trong tim Giấu thương trong mộng, giấu tình vào đêm... Buồn này anh chẳng chia em Nói ra lại sợ mình biền biệt nhau !
Giấu ngày vào góc thương đau Đốt bao nhiêu thuốc vẫn sầu... long đong ! Thôi về khép cửa chờ mong Giấu xa xót dưới gối chăn ơ hờ...
Giấu yêu trong một bài thơ Soi gương sao lại thẫn thờ trước gương? Giấu em luôn nỗi đoạn trường Anh đi qua những vô thường thế gian...
1-2018
Tôi Tìm Người Tử Tế
Tôi tìm ai tử tế Để chia sẻ buồn, vui Ngờ đâu, nơi trần thế Lắm ma mị làm người...
Thời khó phân thiện, ác Nghĩ thêm bạc tóc thôi Ra đường mắt dáo dác Sợ tai ương rập rình...
Trong u u minh minh Biết ai là bạn tốt? Ai là bè ?... thất kinh mùi đãi bôi thơn thớt?
Thời nay đâu dễ được Chinh phụ ngóng chờ chồng? Lý Thông sao nhiều quá? Thạch Sanh hiếm hoi dần...
Tôi tìm người tử tế Sao lại gặp nỗi buồn? Đóng đinh tôi thánh giá Trên nóc nhà cô đơn...
2018
Lúm Đồng Tiền Bên Má Phải
Lâu nay em giấu đi Lúm đồng tiền bên phải Nhỏ xíu mà duyên ghê! Làm răng anh không nhớ ?
Nổi bật lúc vò võ Tươi mươi khi em cười Chỉ có anh biết rõ Đồng tiền cất ở đâu?
Nó hành anh chiêm bao Nó xui anh ngơ ngẩn Nắng dội hay mưa mau Cũng qua cầu trăm bận...
Nhà em vừa đủ rộng Cho tương tư anh nằm Giàn phong lan đủ thấm Mùi hương em nồng nàn...
Thơ tình em điệu đàng Viết trên tờ lịch cũ Thương nỗi đời rất thật Giấu nỗi niềm đa mang.
Đồng tiền ấy là vàng Dễ dầu ai mua được? Làm răng anh vội bước Khi gió chuyển mùa thương ?
2019
Trần Dzạ Lữ
|
|
|
Post by may4phuong on Oct 12, 2023 17:14:38 GMT -6
Sheen sưu tầm được nhiều bài thơ & tác giả hay quá ...
|
|