Vũ Hữu Định
Jan 7, 2024 4:51:58 GMT -6
Post by sheen on Jan 7, 2024 4:51:58 GMT -6
Ấp ủ đưa theo những chuyến đi dài
Gửi anh Tường Linh
Ra đi thả lại con diều giấy
Gởi lại trên không tiếng sáo mùa
Gởi núi giữ giùm mây tháng chạp
Gởi đồng hương lúa vụ giêng hai
Cũng gởi cho sông bầy cá dại
Gởi đụn tranh hang mấy chú chồn
Những ổ chim trên nhành vắt vẻo
Đôi ba tháng có bầy chim chèo bẻo
Vườn sẽ thêm đông chim chóc họp đàn
Cũng gởi cây đa cho đất của làng
Màu tre thắm gởi cho trời đất giữ
Tiếng cu gáy gởi tâm hồn tư lự
Của những đứa em chưa thể xa làng
Hoa dại ven đường gởi lại các em
Tiếng giã gạo gởi cho người mất ngủ
Trăng mười bốn gởi tâm hồn thiếu nữ
Trăng mười lăm gởi những kẻ yêu nhau
Mưa đông xuân gởi dây bí dây bầu
Những nụ mướp giàn su đất mới
Gió tháng chạp gởi hương mùa xuân tới
Gởi những gốc mai lá ít hoa nhiều
Gởi thân tre dài hồn sẽ dựng nêu
Nhắn nhủ mấy cũng không làm sao hết
Bao lâu nữa đã tới ngày hội tết...
Hồn của quê hương không gởi được cho ai
Ấp ủ đưa theo những chuyến đi dài
Trong gian khổ tôi biết lòng sẽ ấm.
Bữa rượu cuối năm
Gần Tết, bỗng dưng sầu níu rượu
Anh em không hẹn, gặp nhau hoài
Xa lắc thời em khoe áo mới
- Tết này e chú đã hai mươi
Em ta: mới đó hai mươi tuổi
Đời mọc râu mọc tóc ngang tàng
Ta ba mươi một đầu tóc bạc
Vẫn một đời cõng mộng lang thang
- Chú vô một cốc, anh một cốc
Đời chỉ còn anh với chú thôi
Chớ nhắc quê xa thêm ái ngại
Mềm lòng khi rượu chưa mềm môi
- Long lanh mắt chú sao đầy rượu
Mắt có quê xa với bóng thầy
Chú ạ! vô tình anh mới khóc
Vô tình vuốt mắt để nghe cay
Cất vó chạy rong
A. Khúc hát lỡ vận
Tôi đã hát khúc hát đời lỡ vận
Khúc hát buồn như một khúc sông con
Khúc hát cay như những lần uống rượu
Khúc hát chua như một dĩa cũ mòn
Khúc hát đời cha nay tới đời con
Khúc hát đời mẹ già tần tảo héo hon
Mười năm cha mẹ đau chân sỏi
Sớm lặn truông xa, chiều lội bãi cồn
Khúc hát phần cơm ba phần sắn
Khúc hát mai ăn chiều nhịn nuôi con
Ấu thơ ta như cánh bèo mới nở
Trôi lênh đênh theo cha mẹ mỏi mòn
Bây giờ ta nửa đời dở sống
Sớm lăn theo cơm áo mệt nhoài
Chiều chen chân mua chút phần hơi
Cũng lại một đời sầu chẳng nguôi ngoai
– Con yêu dấu! hãy tìm hơi ấm mẹ
Những đêm mưa nhà dột gió lò
– Em yêu dấu hãy ru con bằng những
Lời yêu đời mềm ngọt, thơm tho
Đừng để con nghe những lời gian khổ
Khúc hát hai ta đã hát một đời
Em cứ hát, dẫu giọng khàn đứt cổ
Cho con tròn những giấc thảnh thơi
Ta đã hát khúc hát đời lỡ vận
Hát âm u trong đêm tối một mình
Nghe vợ trở trăn, lòng đau đứt ruột
Thương em đời vội lỡ một thời xanh.
B. Ngựa hí đầu non
Mẹ thương con một đời lận đận
Thường thở than: con số long đong
Sinh nhầm tuổi ngọ, đêm vừa hết
Mặt trời lên cất vó chạy rong
Mới hai tháng đã biết mùi bom đạn
Mẹ gánh con một đầu thúng ngủ vùi
Một đầu thúng lư hương, khoai, sắn
Mẹ gánh vượt đèo, vượt rú gian nan
Khi hai vó con vừa đứng vững
Tiếng hí đời con vừa sửa giọng người
Đã theo mẹ đêm đêm qua xóm
Xách đèn rao khoai sắn cầm hơi
Hai vó ngựa một đời lận đận
Lóc cóc khua vang khắp nẻo thị thành
Cũng không mua nổi cơm và áo
Những ngày đông thương đời mẹ mong manh
Nhớ đêm mưa trong mái nghèo úng nước
Mẹ thức cùng con giọng kể bùi ngùi
– Cha con xưa cũng nhầm tuổi ngọ
Đường gian nan đã chạy suốt kiếp người
Bây giờ ngựa đã phi lên núi
Đời buộc thêm cương chỉ một đường đi
Có những buổi chiều đầu non uống rượu
Nhớ mẹ, thương em, ngựa hí tiếng gì?
Chẳng hay
Chiều dựng mùa đông mây xám ngắt
núi cao trời thấp có ta về
giang hồ đâu có ai phong ấn
mà nghĩ từ quan trở lại quê
Ta đi, xưa gió đưa vài dặm
ta đi, xưa mưa ướt vừa căm
quê nhà ngoảnh lại mờ trong gió
hình như không đủ buồn trong lòng
Ta đi, có những ngày trú quán
lòng mốc tình khô như lá bay
ngồi quán suốt ngày trông thiên hạ
ta có sầu không ta cũng chẳng hay
Ta đi, có những ngày khô héo
chẳng nhớ quê nhà, chẳng muốn về
mẹ, chị, đàn em như bóng khói
nương với đời ta quay quắt trong mê
Ở đâu rồi cũng đời vất vưởng
chiều lặng lòng câm dạt phố người
khi không ta có đời lang bạt
đời học trò xưa khép cánh hổ ngươi
Chiều nay không hẹn ta lại về
mùa đông dài vẫn níu chân quê
ta về, gió đón phong sương lạnh
ta về, mưa đón ta về quê
Thôi chẳng về chi thôn xóm quạnh
nhà xưa giờ chắc cũng điêu tàn
đứng đây đường cái quan bên núi
ta cũng đã trầm lòng mê mê
Chiều dựng mùa mưa bên vách núi
chiều neo sương khói buổi ta về
mẹ, chị, đàn em không có mộ
thăm ai? thăm ai? ta về quê
Chốn cũ
Gió ướt còn bay giữa tháng Giêng
Phố Huế còn mây áo lụa ai mềm
Mưa khói còn xanh một trời thôn Vỹ
Huế còn trong lòng một người yêu em
Huế của ngày em bên tóc xanh
Con đường phượng đỏ nắng long lanh
Áo em là lụa hay em lụa
Mềm cỏ đường đi dưới cổ thành
Huế của em bởi Huế của em
Con đò Thừa Phủ gái Kim Luông
Tóc sa xuống nước tay vin nón
Có một lời thơ thuở Thịnh Đường
Huế của đêm nằm đợi tiếng chuông
Chuông chùa Thiên Mụ bay trong sương
Tháng tư vườn nhãn thơm hương tóc
Nhắm mắt mà nghe trăm nhớ thương
Ba năm xa Huế anh còn nhớ
Bây chừ về thăm em ở mô
Ngồi lại bên hồ xưa có bạn
Sen khô hồ cạn có ai chờ?
Kẻ ở lại
Gởi Hồ đức Huấn
ngồi đường xe lửa chạy
gõ sắt buồn mênh mông
trước mặt ta biển lặng
sau lưng ta là rừng
mỗi ngày như chứng bệnh
ra ngồi nhìn đường tàu
hai con đường mút mắt
xuôi ngược buồn như nhau
ở đây không ai đi
ở đây không ai về
chỉ còn ta ở lại
lang thang ôm hồn quê
ở đây không còn nhà
chỉ còn ta với cỏ
còn những người dưới mộ
với lũ chim giang hồ
những ngày giặc không qua
ta đi tìm năm cũ
ngồi trên nền trường xưa
gỡ những màn rêu phủ
những ngày giặc không về
ta ra ngồi đường tàu
gõ sắt và đếm nhịp
so nhịp tim ta đau
những đêm vắng thật vắng
ta đi trong làng quê
tìm một con đom đóm
đốt sáng tình ủ ê
bây giờ chỉ còn ta
ở lại chở chuyến tàu
đem những người phương xa
về cùng nhau đoàn tụ
ta mơ hoài tiếng hú
của con tàu năm xưa
những đêm trong hầm lạnh
những ngày trong rừng mưa...
tháng 12/72
Rừng hương mật
Tặng Diệp Mậu
Anh đang sống, đang cảm nhiều chuyện lạ
Những chuyện trăm năm mà tưởng như vừa
Một ngọn gió của đời đã thổi
Bay hồn anh trong bóng nắng hồn mưa
Một chút gió trên rừng hay dưới biển
Tới từ đâu sao lại báo tin mưa
Hôm qua ngó vầng trăng cuối tháng
Mọc giữa chiều xanh của buổi giao mùa
Anh cảm động nhớ một thời si dại
Yêu là yêu em bằng tấm lòng xưa
Anh đang sống - đang thở đều rất lạ
Thở yêu em yêu đau đớn của đời
Anh cảm được phút của mùa đang đổi
Giây của sông dừng lại đợi chiều trôi
Ở đâu đó rừng của Thu ảm đạm
Uống chút hương hoa của suối mà say
Mây của nghìn năm mây vẫn là mây
Nhưng một buổi lạ như vừa mới có
Gió là gió mà sao anh ớn lạnh
Men ở đâu mà anh đã ngất ngây
Ngày anh về, hôm anh cất chân đi
Nghe được tiếng của con đường anh bước
Em có xa như một đời kiếp trước
Anh thấy gần nên cảm được trầm hương
Anh ở trên rừng cũng sống trọn nguồn thương
Ra giữa biển tình cũng như biển mặn
Một ngày nằm nghe đất trời cay đắng
Sấm vang lên, mưa giận dữ trên rừng
Nước của nguồn đi mạnh bạo cuồng hung
Tiếng bi thiết trong mạch nguồn nức nở
Anh đang sống – anh đang nghe anh thở
Cảm được tinh của cả đất trời
Lúc bắt đầu anh chỉ có em thôi
Nay có hết núi mây rừng với biển
Những đồng nội mấp mô màu trác tuyệt
Một hôm nao cảnh cũ lạ vô cùng
Của đất trời là Xuân Hạ Thu Đông
Anh có cả em nên giàu cảm lụy
Anh đang sống và anh đang thấy
Nước trên sông khi chảy khi dừng
Lúa trên đồng kể chuyện với sao sương
Những đá tảng nghìn năm nay nói chuyện
Những con đường anh đi và anh đến
Bờ Trùng Dương bến hẹn với Bình Nguyên
Những nẻo rừng trạm gió sơn xuyên
Thân ái với màu rêu trên vách cổ
Những củi mục của rừng thân rất nhỏ
Kể với anh về thay đổi của đời
Một chiều vàng bên suối mộng rong chơi
Anh soi thấy anh hình dung đã lạ
Mắt rực rỡ ngó chiều bay tơi tả
Vượn hú sương chim kêu bạn não nùng
Suối cạn mòn, nước đã ra sông
Ở nơi đó anh lạc hình mất ảnh
Một ngày nào mặt trời kia rét lạnh
Máu đỏ trùng dương một lần chết cuối cùng
Giấc lạnh vang lời gió nhắn với rừng
Anh hối hả trở về mau cho kịp
Anh đang sống một ngày tha thiết
Nghe âm vang đồng nội rừng già
Mỗi bước đi về nghe thật thiết tha
Hồn ứ chứa bao nhiêu tình rừng thẩm
Mỗi bước chân anh đất trời lằng lặng
Mắt sáng như sao tiếng nói như đồng
Anh bước về để thấy một hừng đông
Có mặt Nguyệt thay mặt Trời hiển hiện
17-10-1973
Rất lạ
Khi ngó lại bốn bên là núi lở
Trùng dương xanh sóng dữ đã lên bờ
Em thì suốt mười năm nay chẳng gặp
Xuân riêng đời hao hụt hồn thơ
Khi ngó lại sông bên bồi bên lở
Thời gian này anh mới biết dở dang
Em thì có bao giờ em hiểu được
Đông lao đao mùa lá nọ bay vàng
Khi ngó lại anh đã già rất lạ
Tóc chưa hết xanh, lưng mỏi mắt khờ
Thời con bướm là hồn anh bay lượn
Em có bao giờ hiểu lúc anh mơ
Khi ngó lại ngọn đèo buổi sớm
Em có đi qua? con đường núi thật buồn
Ta cám ơn em đã đành bội bạc
Mà hồn ta nay tắm được trong sương
Khi ngó lại suối nọ còn tuôn chảy
Nước nở hoa khi gặp đá dạm lời
Anh đứng sững bên bờ đau hồn cỏ
Con bướm giang hồ lả cánh bay rơi
Rằng đá sỏi cũng đau như là nuớc
Anh biết mây cũng một phút muộn phiền
Đất có lúc cũng vô cùng đau đớn
Và anh đây ngày nọ thấm cơn điên
Rằng có lẽ con chim rừng bữa nọ
Hát với anh là chia sẻ ngọn nguồn
Chim đã bay anh vẫn còn đứng lại
Một đời anh cứ đứng lại mà thương
Đêm hun hút, đêm sâu (ngày chẳng cạn)
Đêm trăng lu sóng vỗ mạn đò
Anh như một chiếc thuyền neo lại bến
Sóng với thuyền thầm thĩ chuyện buồn xo
Sáng khi đứng trên đèo cao cũng nhớ
Chiều anh đi theo con suối ngoằn ngoèo
Em còn bóng mà tăm thì đã mất
Em ở nơi nào – anh vẫn đi theo?
Bách Khoa số ngày 3-3-1975
Còn Chút Gì Để Nhớ - Thơ Vũ hữu Định - Nhạc Phạm Duy - Sĩ Phú hát
phố núi cao phố núi đầy sương
phố núi cây xanh trời thấp thật buồn
anh khách lạ đi lên đi xuống
may mà có em đời còn dễ thương
phố núi cao phố núi trời gần
phố xá không xa nên phố tình thân
đi dăm phút đã về chốn cũ
một buổi chiều nào lòng bỗng bâng khuâng
em Pleiku má đỏ môi hồng
ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
nên mắt em ướt và tóc em ướt
da em mềm như mây chiều trong
xin cảm ơn thành phố có em
xin cảm ơn một mái tóc mềm
mai xa lắc bên đồi biên giới
còn một chút gì để nhớ để quên
Những ngày long đong
Trưa ngủ đậu, chiều đi, đêm đợi
Mai lang thang, mốt biết về đâu?
Ngày với tháng cứ đùn như mối
Tháng với ngày qua như một bãi mù
Đi ra khỏi nơi anh tạm trú
Đứng một nơi đâu không định trong lòng
Ngã bảy xe người chia bảy ngã
Có ngã nào đi riêng của anh đâu?
Đi ra khỏi nhà sơ quen tạm ngụ
Một đêm đau lưng mắt mở trừng trừng
Đi ra khỏi là ra đi với nhớ
Để chiều về đâu? ngơ ngác bâng khuâng
Đêm ngủ đậu hồn ướt dầm mưa lũ
Ngày lêu bêu nắng đốt cháy niềm tin
Nằm co queo nghe búa bổ trong đầu
Cũng có lúc tới với đời dư dả
Có quanh anh lời hạnh phúc của người
Đông đủ những vẻ giàu vẻ đẹp
Lời hẹn hò xanh, đưa đón hồng tươi
Trong đám đông anh lại càng cô độc
Bởi một nơi đâu cũng ăn tạm ở nhờ
Sợ cả lời chia vui thành thật
Bạn bè thì đông sao anh vẫn bơ vơ!
Buổi tối xe lam muộn màng ế khách
Lại tới một nơi không hẹn không tìm
Anh đi ngược lại con đường xe chạy
Mỗi bước chân rời mỗi nhịp đau tim
Thành phố lặng là khi nghìn tiếng động
Không xô tan được khối lòng sầu
Chân anh bước, mắt chỉ nhìn phía trước
Tai nghe hoài một câu hỏi về đâu?
Tới Đại Ninh tìm nhà bạn
đi trong phố núi gần mây
đi trong gió núi sương đầy trước sau
chẳng hay nhà bạn nơi nào
chân đi theo mắt lạc đầu bãi sương
đời ta mấy bận lộn đường
một dây thiên cổ còn vương trói đời
Bến cũ
tặng Sa Đéc, Hạc Thành Hoa
bây giờ anh biết đi đâu
thì thôi thơ thẩn mộng đầu bến sương
nước xuôi mây ngược lộn đường
màu xưa len lén động trường giang xanh
Tưởng tượng
ngồi tưởng tượng mùa chim bay trốn gió
anh nhớ anh buồn lúc thấy em đi
anh nghe lũ chim gọi đàn bay mất
gió bay theo đem lạc dấu xuân thì
ngồi tưởng tượng lúc đàn chim sợ hải
ngó chớp bên đông báo gió mùa hung
anh giục giã lòng anh lẩn quẩn
thấm cơn mưa, nghe được giọt não nùng
em để lại chút hương nào phảng phất
anh tìm quanh đây một chút nghìn năm
nghe nồng mặn như môi vừa gặp lại
là mùi hương em gửi đên tự nghìn trùng
nẻo em bước, đường em đi, chốn tới
một chốn nào xa anh cũng thấy gần
đời để lại cho anh ngoài ô cửa
một hình mây, bóng núi, tin sông
ngồi tưởng tượng rằng em đang vẫy gọi
trên đồi tranh gió ngược bước anh về
em khóc rũ tóc lẩn màu sắp tối
đường anh đi gió dạt bước lầm mê
anh ở lại ngó trời qua ô cửa
chợt biết tin mây, ý gió, lòng mùa
anh ở lại sống những ngay thui thủi
ngày hôm nay nghe như một ngày xưa
Một ngày của gã thất tình
khi ngó lại bốn bên là núi lở
trùng dương xanh sóng dữ đã lên bờ
em thì suốt mấy mùa nay chẳng gặp
xuân riêng đời hao hụt hồn thơ
khi ngó lại sông bên bồi bên lở
thời gian nay mới biết dỡ dang
em thì có bao giờ em hiểu được
đông lao đao mùa lá nọ bay vàng
khi ngó lại anh đã già rất lạ
tóc chưa hết xanh lưng mỏi mắt khờ
thời con buớm là hồn anh bay lượn
em có bao giờ hiểu lúc anh mơ
khi ngó lại ngọn đèo buổi sớm
em có đi qua con đường núi thật buồn
ta cảm ơn em đã đành bội bạc
mà hồn ta nay tắm được trong sương
khi ngó lại suối nọ còn tuôn chảy
nước nở hoa khi gặp đá dạm lời
anh đứng sững bên bờ đau hồn cỏ
con bướm giang hồ lả cánh bay rơi
rằng đá sỏi cũng đau như là nước
anh biết mây cũng một chút muộn phiền
đất có lúc cũng vô tình đau đớn
và anh đây ngày nọ thấm cơn điên
rằng có lẽ con chim rừng bữa nọ
hát với anh là chia xẻ ngọn nguồn
chim đã bay anh còn đứng lại
một đời anh đứng lại mà thương
đêm hun hút, đêm sâu, ngày chẳng cạn
đêm trăng lu sóng vỗ mạn đò
anh như một chiếc thuyền neo lại bến
sóng với thuyền thầm thĩ chuyện buồn xo
sáng khi đứng trên đèo cao cũng nhớ
chiều anh đi theo con suối ngoằn ngoèo
em còn bóng mà tăm thì đã mất
em ở nơi nào, anh vẫn đi theo
Màu trời cũ
sáng hôm nào ngó lại
màu xanh trên trời cao
màu của trăm năm cũ
mà sao lòng ta đau
Quê rượu
tặng Hóc Môn, Bà Điểm
tới đây thấy lúa vàng đang chín
đứng lại nhìn thôn xa khói bay
không biết nhà ai đâu nấu rượu
thoang thoảng hương mùa đã muốn say
Màu núi vẫn xanh
tặng núi Sơn Trà của Giao
sướng quá, nâng ly, khà một tiếng
mừng rằng sắc núi vẫn màu xanh
đám mây bay thấp ngang nhà cỏ
hương rượu nồng hơn mọi thứ tình
Những cánh bèo trên sông Đại Ninh
nơi đây nước đổ từ nguồn
bèo đâu trong núi tìm phương giang hồ
hỏi rằng bèo dạt về mô?
có như ta chẳng bến bờ dừng chân
Luận
Luận với đàn bà:
nói từ chuyện nắng qua mưa
chuyện sông tới biển chuyện mùa cá rô
can chi phải nói vòng vo
cứ theo chánh đạo giao hoà tự nhiên
Thấy gái luận với mình:
Sài Gòn nắng bở hơi tai
ồn xe cộ với ồn người tranh nhau
thấy con gái lộ cuống bầu
mới hay ta vẫn còn cao chất người
Luận với anh bạn già:
Trời lúc nắng
lúc mưa
trăng khi lu
khi tỏ
biết vậy là biết rõ
nước lúc đầy
lúc vơi
mây có tan
có tụ
tuổi thanh xuân sao không ham hố
đã sáu mươi ngồi tiếc nỗi gì
Đứng ở bờ sông thấy cá nhảy lên bờ luận với mình:
dưới sông cá nhảy lên bờ
động trong tâm cõi mịt mờ người ta
hỏi từ con cá hỏi ra
sống trên mặt đất tà tà mãi sao?
Bất sá nhớ thằng bạn quê
chiều đỏ rực một vùng dưới núi
mặt ta bây giờ cũng đỏ bao la
gió bát ngát có lòng mở rộng
đường lên cao như có mây xa
mây sa lưng chừng chiều không nắng
có nhớ chi như lúc nhớ nhà
cảm ơn bầu rượu – ôi màu rượu
bạn tri âm theo sát đời ta
buổi trưa xuống quán bên đường núi
có nhớ trăm dây buộc lấy ta
chẳng biết cánh rừng thu mới đổi
chim với lá rừng mới đổi lời ca
đôi khi cùng quẫn ta thầm trách
cớ sao ở đâu rồi cũng bằng lòng
thả trôi cái sống cho đời dạt
mẹ buồn ta tóc trắng lưng cong
thương mẹ ta có lần ngồi khóc
nhớ quê ta có lúc ngơ ngơ
nay ta lại yêu rừng mến núi
tiếc con đường mây mai mốt bò về
mai này tàn cuộc lòng nhớ núi
bây giờ ở núi nhớ miền xuôi
có lẽ suốt đời ta vẫn vậy
ở một nơi để nhớ một nơi
Tết, nhớ thằng bạn xa quê
Gởi Trần Dzạ Lữ
"gió đưa cây cải về trời
rau răm ở lại chịu lời đắng cay" (cadao)
tết đến ai xui tau lại nhớ mày
thằng chơn chất suốt đời luân lạc
ngày Huế giải phóng
mầy lang thang trong Nam
thiên hạ "chim mô về tổ nấy"
tau chờ mầy về như "khi người trở về với con sông Hương"
xa nhau càng nghĩ càng thương
thằng bạn thơ cuộc đời bầm dập
trốn lính, đi lính, rồi thì học tập
thương ơi câu nói "ở răng cho vừa đời"
nghe nói mầy về quê đi bán bánh mì
vợ giặt mướn cho nhà thương đẻ
rồi nghe mầy đi Nam trở lại
quê không dung nổi đôi vợ chồng thơ
năm năm rồi mầy sống xa quê
ôi cái làng quê Nam Phổ Hạ
thời chiến tranh mầy quay quắt mong về
tôi có nhiều người bạn Huế
thường nói với nhau về Huế của mình
xa thì thương ở gần dễ giận
đi xa Huế dẫu đời lận đận
nhưng còn Thành Nội trong tim
nhưng còn hình ảnh núi Ngự sông Hương
cái huyền thoại nghe buồn dễ sợ
Duận ơi! cuộc sống có bao giờ dễ nhớ
ai có bạc chi mình cứ níu xóm làng
tau vẫn nhớ hoài năm tháng lang thang
mầy cứ nhắc làng quê Nam Phổ Hạ
năm năm rồi tau giậm chân tại chỗ
cũng thèm đi nhưng đi để mà về
ta đã từng lang bạt
nên hiểu hồn quê
ôi cái hồn quê ngày tết
nó cứ dật dờ hành mình dở chết
ăn không ngon mà ngủ cũng không ngon
trong thơ mầy khao khát quê hương
hoà bình lại xa mất Huế
thôi thì ở đâu cũng vậy
con chim còn biết tập quen với lồng
con cá còn tập quen với chậu
con người cũng phải tập long đong
Đêm nghe còi tàu
nhà anh ở gần ga
đêm thao thức nghe còi tàu giục giã
giữa đêm vắng chợt thấy lòng xa lạ
mấy năm không đi trời đất nhỏ dần
ôi tiếng còi tàu như một nhát gươm
rướm máu lòng khao khát
Lúc em khóc
anh quý ồn ào ngang với im lặng
anh yêu đau khổ như yêu bình yên
anh biết nói gì khi em long lanh
hai hàng lệ thương con ngày đói
anh đã hiểu
dầu em không nói
em khóc tự nhiên như lúc em cười
Mỏi mòn sức lực
chúng ta có năm đứa con
em tha thiết năm hướng đời hạnh phúc
anh yêu em - yêu các con
nên mỏi mòn sức lực
như con chim bay không ra khỏi bầu trời
Gãy chiếc cầu tre
những con lạch anh chèo ghe thăm lúa
thả lưới giăng câu mười mấy năm ròng
em bên xóm mười mấy năm đã lớn
đượm hương mùa, xanh tóc theo sông
những cây bưởi anh trồng, anh vun xới
những cây cau anh gieo lúc nhú mầm
cau với bưởi bây giờ thơm hương trái
em bên vườn da thịt có thơm không?
những giồng cải giồng lan chen huệ
dựng giàn su xanh, khơi chái bầu tơ
anh chăm sóc để trong vườn có bướm
vì tuổi em là tuổi hay mơ
mười mấy năm anh cày sâu cuốc bẫm
nhà mới thay tranh mong đón em về
mùa lúa năm nay đòng đòng đã trổ
anh yêu mùa yêu đất yêu quê
duyên với nợ ai có chờ có đợi
chiều qua thôn xa nghe tiếng ai hò:
"uổng công anh xúc tép nuôi cò"
chẳng phải chuyện mình mà nghe đứt ruột
Cũng có khi nào
cũng có khi nào anh trở lại
phố xưa, đường cũ, mùa mưa bay
mưa như gió ướt nên lòng lạnh
gió thổi sầu sương đậu tóc mây
phố không đèn điện con đường lặng
những ánh đèn cây sáng chập chờn
anh gặp em ngồi đang rẽ tóc
mái tóc dài xanh những ngón tay
anh là một gã giang hồ tới
lòng hoang như con lộ không đèn
ngồi với hồn sầu ly rượu cạn
sao mới vài ly mà đã say?
gặp nhau, yêu vẻ u sầu lắm
mắt chở bao năm, mấy chuyện tình?
có đợi ai về, mong ai tới?
mà trông hồ như đang đắng cay.
và anh yêu lấy sầu chẳng nói
mình anh ở lại quán mù mù
tưởng bao năm trước ta là bạn
chỉ nhìn nhau mà cảm được nhau
chia tay, quán khép đôi lằn sáng
không nói, hình như đã nói rồi
mai lại lên đường, đêm sắp cạn
không hẹn hò chi? đành thế thôi
cũng có khi nào anh trở lại
mai đây, mốt nọ, biết đâu chừng
và có một lời anh sẽ nói
giữ giùm nhau một chút hồn chung
Năm xưa
sông ôm bóng núi
chiều đẫm sông mê
mùa mưa phảng phất
nhạn rủ nhau về
có phải mùa xưa?
mùa xuân miên viễn
ta đưa em đi
cười reo thị hiện
có phải mùa xưa?
có mẹ có cha
hương bay trầm u
những lòng thiết tha
có phải mùa xưa?
đồi non cỏ mộng
đưa em ra chùa
lúa níu chân thơ
đưa em thăm mùa
lòng rối vu vơ
có phải mùa xưa?
nắng hong áo bướm
sương ủ hoa thơm
theo em theo em
hái lộc cúng dường
có phải mùa xưa?
cha thương mẹ nhớ
đầu đêm trừ tịch
dâng lễ rước vong
giữa đêm giao thừa
nhà vui pháo đỏ
hồn người năm xưa
về trong tiếc nhớ
năm xưa mùa xưa
bao giờ lại về
sông ôm bóng nhớ
ủ hồn nhiêu khê
năm xưa còn đâu
quê nhà cũng mất
con đường liên thôn
chiếc cầu đã sập
sông ôm bóng nhớ
ta ôm hồn mùa
Tưởng niệm Đỗ Công Tráng
Tráng Cò
Tráng Cò
người đã về tới bản quê chưa
hết cười đời sống buồn muôn thuở
nhắm mắt là buông xuôi
hết đứng ngu ngơ ngóng gió mùa
hết ngồi dáng tượng quán đêm mưa
hết đi phơ phất bên đời sống
mày đã về cõi thơ
lòng đất âm u với lạnh lùng
Tráng Cò, mày nằm ngửa trông lên
hãy thương lũ bạn bon chen sống
hoá quỉ ma về đây góp tên
cúng mày một bữa say dư rượu
vẽ bóng Cò Ma bay suốt đêm
Đêm mưa thiếu rượu nhớ Lý Hạ
Lý Hạ xưa say bằng huyễn mộng
ta nay say bằng rượu pha cồn
cảm đau thân thế người trong sử
rượu đắng cay mà sao thấy ngon
Lý Hạ yêu người mà hoá quỷ
ta yêu người nên nghèo rớt mồng tơi
đêm mưa thiếu rượu thương người cũ
ngâm vài câu Lý Hạ, rợn người
cứ tưởng nằm kề bên họ Lý
gác chân nhau nói chuyện biển dâu
ma quỷ sợ tâm hồn ướt rượu
gối chai không mà thương nhớ nhau
thời đại thánh thần đi mất biệt
còn lại bơ vơ một giống sầu
rót mãi, bao nhiêu tình cũng cạn
nâng ly, nhìn thấy tóc bạc mau
mưa nhức, mưa như cuồng, tức thở
thịt rồng đâu? nem phượng ở đâu?
đũa ngọc, chén vàng đâu mất cả
mắm ruốc, me chua cũng cháy hết sầu
mời nhau một chén đêm huyền sử
Lý Hạ đâu? - còn ta đâu?
Anh còn đang thở
anh đang còn thở
vẫn nằm mộng thấy bàn tay em vẫy
nên chi anh đi ngơ ngẩn kiếm tìm
có buổi chiều ngồi ngó mãi ra sông
có buổi tối qua những đường quen cũ
có đêm thức ngó lá dừa buông rủ
những lá dừa kia đã có linh hồn
lay nhẹ nhàng rơi những vệt trăng suông
rơi xuống chận hơi thở vừa ngang ngực
và hai mắt đã thấy mình đau nhức
vẫn ngồi mộng thấy dòng sông đang chảy
con nước lênh đênh đang chảy buồn rầu
những linh hồn bèo dạt sẽ về đâu
có tấp lại hiểu chút lòng của bến
em đi mãi sao không bao giờ đến
anh ngó ra đâu cũng chỉ thấy buồn rầu
anh cần chi? có hiểu chút lòng nhau?
anh đang sống thiếu một phần thân thể
sống thiếu em nên anh thở không đều
thèm ngực trần, môi ngọt với tay yêu
đã trói chặt hồn trăm năm lãng tử
em có phải là sương trong cuộc lữ
mù đời anh, đâu thấy nữa đường ra
đã quen đau nên thấy được mặn mà
của tội lỗi mà anh kêu hạnh phúc
ôi vết chém đã qua thời đau nhức
đâm da non để thành sẹo muôn đời
anh thở đều, để sống em ơi
Kỷ niệm
con đường đất có màu xanh bữa nọ
cây bên đường màu lá lục hôm kia
con chim bỏ đi có bận quay về
cất tiếng hát chào niềm vui của gió
anh ra đứng sau hè nghe để ngó
không thấy chim mà thấy tiếng kinh chiều
vui trong lòng anh đã bước chân theo
em có nói là em không trở lại
hôm em nói em đi buồn biết mấy
anh có nghe bên đường tiếng chim kêu
con chim chi buồn chết cả buổi chiều
từ bữa đó anh nhớ đường ra ngõ
con đường đất bàn chân từ thuở nhỏ
một ngày vô bốn bận đi về
cây bên đường, cỏ bụi, hàng tre
quen đến nỗi không nhớ gì tha thiết
hôm em đi anh bắt đầu thấm mệt
thấy trường xa con đường ngại đi về
mắt anh nhìn lên đọt ngọn tre
dõi mấy bụi tìm con chim nhỏ
con chim nhỏ có nằm trong vạt cỏ
bữa hôm nay anh mới thấy cỏ vàng
con chim đời nào lại sống trong hang
anh vô cớ soi tìm trong đụn đất
tuổi mười một anh biết mình đã mất
một cái chi không nên ảnh thành hình
cho tới bây giờ hết tuổi học sinh
râu đủ bộ vẫn còn ngơ ngẩn mãi
con chim nhỏ có bao giờ trở lại
em năm nay không biết mấy con rồi
con chim lạ lùng năm nọ của tôi ơi
hoá mấy kiếp mà sao tôi vẫn vậy
Ngày xuân ở quán
con gái mùa xuân như mới tắm
buổi mai sương ướt cỏ hoa ngời
lòng đá chợt mềm chao rất nhẹ
nhớ mình vừa vượt tuổi ba mươi
năm nay ăn tết cùng ông quán
mồng một đời cay miếng mứt gừng
chén rượu ngày xuân sao đắng miệng
giang hồ nghe cũng đã đau lưng
vẫn đi như một anh hành khất
đuối sức nhưng quê đâu mà về
ta sống một đời mây nhuốm bệnh
bồng bềnh sầu đụn màu nhiêu khê
sáng nay nghe pháo ran ngoài phố
ngòi pháo đời ta cũng cháy ngầm
thấy gái xuân tươi lòng cũng thẹn
chuồn chuồn xếp cánh đậu bâng khuâng
Quán cô hồn
chiều khó thở ngồi bên quán xếp
một miếng khô, một xị rượu nồng
nhai là nói với đời lận đận
uống là nghe sầu cháy long đong
khi cô quán đốt đèn dầu hoả
nhan sắc cô em buồn bã vô cùng
khi nghe tỏ: cô mới làm quả phụ
(thời yêu nhau chưa hết một mùa đông)
muốn nói cùng cô đôi điều an ủi
nhưng có điều gì để đáng nói đâu
ta là khách, còn cô hàng là chủ
cùng có trong lòng một hố sâu.
Mù mù mờ mờ
mù mù anh đang sống
mờ mờ anh đang thở
nghe tiếng trống chiều thu
âm âm hoài quái gỡ
nghe tiếng chim ngoài nương
kêu suốt mùa vẩn vơ
bèo trên sông làng cũ
trôi theo anh lờ đờ
lừ đừ anh đang đi
xa dần màu lúa mỡ
bạc hết màu trăng xưa
không còn nghe em thở
mờ mờ em mất anh
thời xưa anh tuổi nhỏ
cỡi trâu qua ruộng làng
lủi tranh tìm dấu thỏ
gặp ổ chim nho nhỏ
mờ mờ anh mất anh
tắm nắng đông giữa ngọ
dầm trong ao nín thở
mò tìm hang con trê
đạp nhằm con rô nhỏ
thấy em đang cắt cỏ
có một chiều bữa nọ
anh đã hôn bàn tay
mù mù anh đang sống
mờ mờ anh đang thở
hai mươi năm đã qua
đi đoạn đường thật xa
Rừng, chim
tặng Đỗ Thế Phong
rừng nhốt đời ta trong bóng lá
mang mang chiều núi chuyện loài chim
chim mới đi xa về kể chuyện
ta vẫn đứng ngồi nghe nhức trong tim
sáng mai chim bỏ rừng bay mất
chim đi còn có chốn quay về
ta ở đây cùng đường kín lối
thả hồn rong ruổi đêm nằm mê
rừng nhốt đời ta giam bóng nắng
trăng mơ đành xa lắc bên trời
nhớ đã mập mờ trong bóng khói
chiều buồn đốt lá để mà chơi
chim bay thấy phố phường ngày cũ
đừng kể ta nghe chuyện đổi dời
ta giữ cho ta thưở nào mưa lũ
(cô em nào vẫn bé trong tôi)
rừng có trong lòng con suối nhỏ
trong lòng ta có một con sông
một đời mưa nên lòng ngập lụt
biết bao giờ sông gặp biển mênh mông
Thượng nguồn
Tặng Nguyễn Đình Du
Một chiều nhớ Đại Ninh quay quắt
thượng nguồn sương ngập bờ khe
màu lam của đất bốn bề gọi nhau
lá xanh như thuở ban đầu
lá vàng như thuở cùng nhau hẹn hò
anh nghe lá mục dặn dò
bước về nhè nhẹ mà mơ kẻo mà
một mai cách trở đường xa
nhớ non tưởng núi mặn mà phai đi
cỏ bên này suối xanh rì
cỏ bên kia núi vàng ghi chút màu
thuyền về đi chẳng được mau
nghe theo lũ quạ gọi màu chiều không
ngoảnh trời lá hé màu trông
bóng dương vượn hú rã lòng trong sương
đây khe nước mộng thượng nguồn
những hàng chuối níu màu sương trên ngàn
những lời cỏ gió mang mang
âm thanh của đá dội tràn tuổi thơ
vàng rẫy bắp nối xanh lơ
của khoai sắn rộng suốt bờ triền non
nghe con cá quẫy trong nguồn
nước xô động bóng linh hồn chiều đi
Chim sáo sang sông
gió thổi mát suốt chiều ta đứng đợi
mong em về biết em có về không
quê quán cũ khi về xa lạ
đêm giêng hai nghe mưa tạt xuống lòng
ở xa nhớ mùa chiêm thơm lúa chín
thơm tóc tình bay buổi sáng trên đồng
ở xa nhớ con đường tre lá lợp
đưa em về chiều mọc trăng trong
ở xứ người đêm nằm nghe ai hát
điệu huê tình con sáo sang sông
"chim sáo sang sông sổ lồng bay mất"
ai trách đời ai mà hát nao lòng
bởi thời nhiễu nhương nên ta còn trôi nổi
cũng muốn về thăm nhưng biết bao giờ
em có trách ta cũng đành nhận vậy
còn nhớ nhau cũng đủ ấm lòng
gió thổi mát suốt chiều trên bến cũ
ngày ta về chim sáo đã sang sông
ngó mông quạnh sông dài núi rộng
đời đan song thưa mà chim vội xa lồng
Tiếng dội của sương chiều
lạnh trong rừng thu xanh
anh vô nằm trong cỏ
nơi những ngày xưa kia
em đã ngồi ở đó
anh nằm đây, ngồi đây
nghe rừng thu nhắc nhở
tiếng dội của sương chiều
làm xanh đau sắc cỏ
lạnh trong rừng thu xanh
em là con chim nhỏ
đậu trên nhành hoa leo
hát mấy lời ngẩn ngơ
anh nằm đây, ngồi đây
ngó nước nguồn reo vỡ
nước nguồn chảy bao năm
đá núi mòn dấu nhớ
anh nằm đây, ngồi đây
một mình anh vẫn thở
mười năm trong trắc trở
anh thở khác ngày xưa
nghe dội tiếng rừng mưa
nghe vang lời suối nhớ
anh như còn nặng nợ
với cây cỏ rừng già
anh vẫn còn thiết tha
nơi em nằm buổi nọ
lạnh trong rừng thu vang
lá thu vàng cũng rụng
anh nằm nghe lay động
đau của những nhánh cành
anh ngồi trong lá xanh
trên những hồn lá chết
tay anh cầm tha thiết
những chiếc lá còn tươi
thả xuống suối mà chơi
trôi đi còn tiếng dội
anh nằm đây, ngồi đây
mưa của rừng đã tới
những hạt rơi nhức nhối
trên những lá vàng non
và những lá héo hon
rụng như lòng anh rụng
lạnh trong rừng thu mộng
ôi giấc mộng dài đời
lạnh cả mùa thu tươi
Họa
bỏ người ta vẽ chân dung
bỏ người ta thấy trùng trùng cõi xa
bỏ ta
ta vẽ đời ta
bỏ nhau ta vẽ ngựa già ngủ im
bỏ ngày xưa
bỏ trái tim
ta lang bạt tự kiếm tìm xót đau
bỏ đời rồi bỏ đời nhau
bỏ trăng chết lạnh bỏ sầu khói sương
bỏ rừng tuổi lá thơm hương
bỏ sông để gió làm buồn sóng chao
bỏ người tôi bỏ đời nhau
bỏ thiêng liêng ngẩng mặt chào cõi không
Gởi chút tình thân
ta gởi tình thân cho suối chảy
cho mây trôi cho chim giọng lạc bầy
ta gởi tình thân cho gió núi
cho sương chiều nặng níu chân mây
ta gởi tình thân trên vách đá
cho khói cơm chiều cho khỉ trên cây
buổi trưa gối đất nhìn truông lá
gởi tình thân với chim họp bầy
ta đã lên non làm hảo hớn
chiều đứng gần trời múa súng trong mây
chiều đứng trong sương ngâm vần cổ lục
tóc như bờm ngựa mặc tình gió bay
biết gởi tình thân cho ai hơn nữa
mặt trời và ta đã giận nhau rồi
trăng với ta hẹn hò cách biệt
biết thuở nào với trăng rong chơi
bây giờ quay súng đầu xuống đất
mang vào vai vỗ báng mà ca
tình tang chưởi đổng thành câu hát
hỡi núi rừng thần thánh đi qua...
Thời tiết
cơn bão lớn về bình nguyên giục gĩa
run theo cây mùa lúa rạp buồn rầu
cát bụi lộn đường bay tản về đâu
khung cảnh dựng mùa nguyên sơ man dã
con sông nước về tràn mọi ngã
thuyền bè đi, đi mất tự bao giờ
những bến chiều tấp nập mộng ban sơ
đã hun hút trong triều lên trắng xoá
làng hôm trước bây giờ trông cũng lạ
màu muôn năm đã khác lối đi rồi
những cánh chim tai ách cuộc đời
đã bay chập chờn rao cơn mộng dữ
chiều ngấm lạnh màu hoang liêu rất cũ
mây đi đâu, trời chỉ một màu tro
gió vi vu ầm ỉ khúc nhạc buồn
đã réo rắc sầu gian nan phủ tới
người em gái của buổi nào nắng mới
con đường đi em có biết đi đâu
có dắt theo hình ảnh một con trâu
em ngất ngưởng hát khúc tình đang lớn
những quang gánh đem theo hồn của mọn
con gà con, con lợn nhỏ, thằng cu
bước tới quay lui chập choạng sa mù
mắt có ngước tìm người trôi theo nước
nẻo vô núi đường lên cao rậm rịt
ngậm mà nghe con gió đẩy nhau về
những lưng còng đau đớn nợ phu thê
mắt ráo hoảnh sững hai bàn tay trắng
người bó gối nghe phút vừa im lặng
dế run theo mạch chuyển trận mưa nguồn
mai mốt đi về đồng trắng phơi xương
bay lên núi lũ trâu bò ngơ ngác
mẹ có đứng vỗ tay cười nên nhạc
hòa âm theo réo rắt trận cuồng phong
cha có say sưa vững dáng trời trồng
hồn lộn lạo theo xác nhà xác ruộng
gió xê dịch màu tang thương đêm xuống
nước đem lên con trăng đỏ lộn hồn
con trăng lưỡi liềm nhạt nét chiều hôm
mới thoáng hiện mà sao màu đã khác
ở trên núi trên rừng đi lưu lạc
thấy trăng lên con nai nhỏ vội mừng
đi men về bờ suối cũ bâng khuâng
đám cỏ mộng đã thơm mùi đất mới
dòng suối chảy đã nghe chiều vời vợi
dần lan xa hơi của chuyện đổi dời
con nai buồn nhưng cũng vội tin vui
cứ thoang thả, rừng hôm nay đã vậy
qua trôi giạt của cuồng phong hồng thuỷ
ruộng hôm nay đã thay lớp phù sa
làng hôm nay đã thay lại nếp nhà
thêm mồ mã thêm những đường mới mở
con sông nọ một bên bồi bên lở
lở bao nhiêu thay mất bến đò đi
bồi bao nhiêu có nên ruộng đồng lì
đứng mãi mãi cho lúa mùa được mọc
bao nhiêu kẻ nhìn ra sông để khóc
bao người vui vì thửa ruộng vừa bồi
chuyện ruộng đồng cũng là chuyện buồn vui
năm ba tháng cây quen màu đất mới
năm ba tháng người quen đời thay đổi
cỏ đã xanh trên mồ mã chưa già
lũ trai làng đã thèm khát đi xa
chuyện ly biệt thay chuyện mùa nước lụt
chuyện cô phụ có hai hàng nước mắt
gượng mà vui đưa tiễn bước người đi
làng, xóm, thôn, ngày vội nối ngày
trống gọi mõ, đêm sáng đèn gọi lửa
từ bữa đó, trẻ không còn nhớ nữa
người già quên vì không muốn đau thương
mùa nước đôi khi mấp mé lên đường
già thì sợ, trẻ con mừng khấp khởi
mưa mãi sai mùa, gió sai chiều tới
lũ chim tai ách quen lối tìm về
những bóng chim mù bay dợm trong quê
nhiều giấc ngủ một đêm mà bạc tóc
chuyện làng xóm, chuyện tiếng cười tiếng khóc
nắng sớm, mưa trưa, chiều bão không ngờ
sương của mùa nguyên thuỷ rất đơn sơ
đã có lúc mù quê nghe dễ sợ
tuổi bé dại không biết mình đang thở
lớn khôn ra tiếng thở cũng rụt rè
bạc tóc, ngập ngừng theo nẻo hồn quê
chuyện thời tiết nghe ra già trước tuổi
Khúc hát người lỡ vận
ta đã hát khúc hát đời lỡ vận
khúc hát buồn như một khúc sông con
khúc hát cay như những lần uống rượu
khúc hát chua như một dĩa cũ mòn
khúc hát đời cha nay tới đời con
khúc hát đời mẹ già tần tảo héo hon
mười năm cha mẹ đau chân sỏi
sớm lặn truông xa, chiều lội bãi cồn
khúc hát phần cơm ba phần sắn
khúc hát mai ăn chiều nhịn nuôi con
ấu thơ ta như cánh bèo mới nở
trôi lênh đênh theo cha mẹ mỏi mòn
bây giờ ta nửa đời dở sống
sớm lăn theo cơm áo mệt nhoài
chiều chen chân mua chút phần hơi thở
cũng lại một đời sầu chẳng nguôi ngoai
- con yêu dấu! hãy tìm hơi ấm mẹ
những đêm mưa nhà dột gió lò
- em yêu dấu hãy ru con bằng những
lời yêu đời mềm ngọt, thơm tho
đừng để con nghe những lời gian khổ
khúc hát hai ta đã hát một đời
em cứ hát, dẫu giọng khàn đứt cổ
cho con tròn những giấc thảnh thơi
ta đã hát khúc hát đời lỡ vận
hát âm u trong đêm tối một mình
nghe vợ trở trăn, lòng đau đứt ruột
thương em đời vội lỡ một thời xanh
Đứng giữa đồng không
một bầy sáo nhỏ qua sông
một em tôi đã cầm lòng đi xa
như con sông nhỏ thật thà
sớm hiu hắt tạnh, chiều sa mưa nguồn
một bầy sáo đã đi luôn
một em tôi đã để buồn lại đây
con chim quyên đã lạc bầy
xuống sông vọc nước đợi ngày xế ngang
một bầy sáo nhỏ bay hoang
một em tôi đã bỏ làng đi xa
tôi ngu ngơ giữa chiều tà
em đi để lại mình ta giữa đồng
Bình minh trong núi
buổi mai vô núi thở hơi rừng
xanh cả hồn ta vốn dửng dưng
gọi em có đá lên lời đáp
ta thấy ta không còn cô đơn
buổi mai cây cỏ lắng lời chim
gió hát lời ta gởi chút tình
rồi khi sương khói tan thành giọt
thì hồn ta cũng thoáng rưng rưng
Về một chỗ nào
Nỗi đau xót không cùng ngày H đi xa
biết về đâu ta sẽ có em
lòng đau ngun ngút trắng một đêm
gió đưa mây đẩy sao trời lạc
dấu cũ đường xưa còn một mình
em đi cây cỏ khóc âm thầm
em có còn yêu dấu xưa không
em có còn buồn khi mưa tới
mùa mưa xưa hò hẹn qua sông
ta qua sông vì có em chờ
đêm mịt mù gió lộng mưa giăng
sóng chao thuyền nhỏ lòng ta vẫn
dào dạt vì em đang ngóng trông
ta yêu em như suối yêu rừng
những ngày nắng ngủ tóc em xanh
ta hôn rất nhẹ đôi môi dại
đắm đuối lòng si em nhớ không?
ta nhớ em như nước nhớ nguồn
trở về chốn cũ lòng rưng rưng
em đi An Hải sầu ngun ngút
mình ta lặng lẽ về bên sông
đò đã đưa ta về bến xưa
đi trên đường cũ trời giăng mưa
chao ơi! mùa lạnh ai đem tới
gió lạnh lùa xô dạt mắt hờ
ta đã về - em đã ra đi
đời ta em giữ ta còn chi
mưa qua bến cũ con đò cũ
mưa ướt hay ta cũng đã vì...
Đời vẫn có em
về một nơi nào ta vẫn có em
đường xa không đốt được ưu phiền
những con đường núi sâu hun hút
những phố đìu hiu không nhớ tên
ta ở đây sống giữa rừng sương
có bạn là chim không chút chán chường
có hoa không bán giăng đầy núi
có lũ vượn về chung thuỷ trên nương
ta vẫn có em, đời vẫn có thơ
ta đi quét lá đốt tương lai
thở hơi sương khói tình xanh ngát
không biết ngày mai – Ôi một mai
sao chẳng yêu như vượn yêu rừng
như hoa núi thở thả lừng hương
như chim vẫn hót trên cành mát
mà lại sầu phải khóc tương lai
ta chẳng về đâu đời chẳng có em
có em khi núi thở sương đêm
có em là mộng ru trăng ngủ
bên suối hồn sao hát nhạc rừng
Ngậm ngùi
tặng Nguyễn Quang Tấn
nhớ lấy ngày tháng lưu vong tâm hồn
bến chiều đã lạ em đi
hồn thu sớm định tuổi thì cỏ hoa
khói sông dìu mặt nước nhòa
giòng trôi lá đổ biết là về mô
Cũng phải nói một lần
ta có những ngày đi vất vưởng
những buổi ngồi chẳng đợi ai quen
quen ai mắt dõi trên đường phố?
mắt gởi cây cao so với trụ đèn
ta dư không biết bao ngày tháng
sớm ngại đi, chiều lại đứng đường
đôi lúc một ngày không mở miệng
không đưa tay chào nổi những người quen
bạn bè bảo ta thằng giả trá
thằng làm thơ "tẩu hoả nhập ma"
ta chỉ biết cười trong im lặng
có một lời nào ta nói chưa ra
hôm xưa ta vốn thằng hay nói
chuyện văn chương giống chuyện đàn bà
chuyện anh em chết ngày đôi đứa
nói mãi không cùng, chẳng tận xót xa
có lúc cay môi mềm tiếng rượu
lòng cũng hân hoan đánh đổi mặt đời
khốn nỗi đời sao trăm thứ mặt
nên còn ta đỏ một mặt trời
ta có những ngày đong đưa giữa phố
thoát không ra vòng trói đời ta
thử yêu, dầu chỉ yêu gái điếm
nhưng thật hết rồi thời của bướm hoa
đời cứ quay tròn, ta chóng mặt
ta cứ phải nhìn những kẻ đu dây
anh hùng đổi áo theo màn xiếc
chữ nghĩa văn chương đã dạn dày
hiểu nhau đời dễ tìm đâu được
lỡ quen nhau, ta xin tạ lỗi cùng
dẫu có cho ta thằng giả trá
ta đành im lặng với hư không
Bài thơ năm bốn mươi
Tân Dậu niên lai! Tân Dậu niên lai!
cũ sẽ qua mới sắp tới rồi
ba chín trôi qua bốn mươi tuổi tới
hai phần ba đời người trôi nổi
ta buồn hay ta vui?
hỏi là hỏi vậy mà thôi
buồn vui thì cũng cuộc đời này đây!
tia nắng xuân vừa lò qua cửa
ta nghe trong mình cục cưa
hồn sắp nhập mùa
rot lại chén rượu thừa
của cơn say buồn đêm qua còn đọng lại
nhắp một ly cay để vui xuân mới
cái đắng đêm qua ngọt lịm giờ này
bốn mươi tuổi rồi đây
vợ năm con không no không đói
nợ nần chưa thoát nổi
càng nợ càng hăng vay
thiếu cái danh nhưng không thiếu bạn bè
đi đâu cũng có phần rượu tặng
bốn mươi tuổi rồi
hai lăm năm uống đắng
(giỏi nghể rượu từ thuở mười lăm)
học hành thì lăng nhăng
thân tự lập thân từ năm bảy tuổi
không nhớ hết nghề đã trải
bán báo, đánh giày, ở đợ
đánh trống phòng trà, dạy học, làm thơ
phó giám đốc nuôi trẻ bơ vơ
còn cả chục nghề thôi khỏi kể
ham đọc sách chẳng phải vì ham học
thần thánh trăm ông chẳng phục ông nào
ông nào cũng tốt
ông nào cũng tào lao
có lắm thánh nhân thì đời chỉ rối mù
nhiều triết học thêm tối mù đa sự
không có ông thầy dẫn lối
chỉ có quỷ ma đưa đường
làm thơ chỉ thuộc bậc thường
nhưng biết quý thơ
như nhà nông quý lúa
chẳng hề luận về tài giỏi
chỉ mê man với cái chân tình
không thích thằng háo danh
chẳng sợ phường học vị
suốt đời thèm đi thèm thấy
thèm nghe thèm học cuộc đời
bốn mươi năm khoảng dăm lần tù
câu hỏi lớn thế nào là tội lỗi
văn chương thế mà trôi nổi
ta chẳng buộc thơ sao thơ lại buộc mình
làm thơ cho vợ hết tình
cách xin lỗi của người có lỗi
em ơi!
yêu nhau bao năm rồi
em biết thế nào là hạnh phúc
năm đứa con như năm hạt ngọc
nếu không có em sao khỏi cát lầm
còn anh thì cứ lông bông
danh chẳng có danh
thực không có thực
cái có cho em là cái tủi cực
nỗi quạnh hiu khi anh vắng nhà
thương con cò lặn lội bờ xa
nhớ con vạc mịt mù bay đêm tối
mẹ ơi!
mùa xuân lại tới
con trai của mẹ bốn mươi tuổi rồi
mẹ đau nằm một nơi
suốt ba năm cậy nhờ công chị
mai mốt đây khi mẹ nằm xuống
con trai của mẹ vẫn là thằng lêu bêu
là anh
ta xin lỗi các em
ta chẳng sinh ra để làm thi sĩ
nhưng chẳng may lạc đường theo ma quỷ
nên cố ngoi lên nói tiếng con người
nay ta mừng xuân ta bốn mươi tuổi
bằng bài thơ kiểm điểm đời mình
ta hứa ta sẽ sống thật tình
và ta chỉ làm thơ
khi ta xúc động
ta đang nhớ thuở sông dài núi rộng
đường thênh thang của một gã giang hồ
ta đang thèm đi để học làm thơ
chờ ta đến xin nhớ phần rượu tặng
Xuân Tân Dậu 1981