Viên Linh
Apr 11, 2024 3:28:24 GMT -6
Post by sheen on Apr 11, 2024 3:28:24 GMT -6
Gọi Hồn
Trên Huyết Hải thuyền trôi về một chiếc
Chiều bầm đen trời rực rỡ đau thương
Thân chìm xuống băng tuyền giờ tận biệt
Sóng bạc đầu hối hả phủ trùng dương.
Thấp thoáng trần gian
Mịt mù bóng đảo
Trôi về tây về bắc về đông
Trôi về đâu bốn bề thủy thảo?
Về đâu kiếp đắm với thân trầm?
Hồn ơi dương thế xa dần
Hồn đi thôi nhé thủy âm là nhà
Hồn về trong cõi hà sa
Sống không trọn kiếp chết là hồi sinh.
Xong rồi một cõi u minh
Ngựa Hồ chim Việt biến hình mà đi
Hồn vẫn ở la đà Nam Hải
Hồn còn trôi mê mải ngoài khơi
Hồn còn tầm tã mưa rơi
Tháng Tư máu chảy một trời sương tan
Thân chìm đắm cõi điêu tàn nước cũ
Những lâu đài thành quách những vàng son
Những tân thư kỳ mặc những linh đường
Những rực rỡ của một thời dựng nước.
Bao mắt mở bao tóc sầu dựng ngược
Bao tay cùm bao ngực vỡ hôm qua
Trong rêu xanh ngần ngật bóng sơn hà
Lướt hải phận về dưới trời cố quốc.
Nhắm hướng hôi tanh
Chia bày trận mạc
Hồn binh tàn hỗn chiến Thủy Môn Quan
Đêm rơi thời hết vận tàn
Ô y cầu nhỏ người sang *Lạc Hà
Thác rồi thân hóa phù sa
Mon men trở lại quên nhà mỗi đêm.
Về đâu đêm tối
Hương lửa lung linh
Những ai còn bóng
Những ai mất hình?
Những ai vào kiếp phù sinh
Hóa thân hồ hải làm binh giặc trời
Khi nào hết quỉ ngoài khơi
Ta vào lục địa ta hồi cố hương.
Cùng nhau ta dựng lại nguồn
Chẻ tre đẵn gỗ vạch mương xây đình
Ông Nghè về lại trong dinh
Tướng quân giữ ải thư sinh dưới đèn.
Từ Thức lại trở về tiên
Sĩ phu giảng huấn người hiền bình văn
Nương dâu trả lại con tằm
Ruộng xanh trả bác nông dân cần cù.
Ngựa ông trả lại thằng cu
Nhà chung trả Chúa chùa tu trả Thày
Quạt mo tao trả cho mày
Các cô yếm thắm trả bày trai tơ.
Việt Nam dựng lại sơn hà
Móng rồng năm lượt Quê Nhà phục hưng.
Đã tỉnh sầu u thương tiếc hết
Bình minh lên nghe, hoàng hôn biết
Chim lạnh về Nam sông núi ta
Không nói không cười chân trở bước.
Nỏ thần thủa trước
Gươm bén hồ xưa
Tràn lên như nước vỡ bờ
Lạc Long lại đón Âu Cơ về thuyền
Các con từ dưới biển lên
Từ trên núi xuống, hai miền gặp nhau ...
Năm nghìn năm lại bắt đầu
**Chim nào tha đá người đâu vá trời
Chúng ta rời bỏ xử người
Loài chim trốn tuyết qui hồi cố hương.
***
*Lạc Hà hay Nại Hà: ai qua cầu đó là đi vào thế giới bên kia. (Bia đề rằng Nại Hà Kiều, Kẻ nào có phước quỉ đều dắt qua. - Nguyễn Ðình Chiểu, Dương Từ Hà Mậu).
**Kiếp trước của chim Tinh Vệ là công chúa con gái vua Viêm Ðế, đi chơi ngoài biển chẳng may chết đuối, nàng tức giận biến thành con chim tha đá, quyết lấp cho đầy biển, đặng không còn ai chết đuối nữa. Nàng Nữ Oa là em gái vua Phục Hy, thấy trời có những khoảng trống, nàng nghĩ rằng vòm trời bị thủng, bị vỡ, nên tha đá ngũ sắc lên vá trời, đặng vòm trời sẽ liền lại. Xin khỏi chú thích các huyền thoại khác như Từ Thức, Thằng Bờm và cái quạt mo, hay Ông Nghè, Sĩ phu. (Chú thích của V.L.)
Thủy Mộ Quan
Để nhớ các bạn tôi đã chìm xuống đáy đại dương, Thanh Tâm và Kim Phúc cùng các con bé nhỏ của họ.
Tự do đánh đổi một lần tử vong,
Ngậm ngùi trong Thủy Mộ Quan
Có muôn dòng lệ chảy ngàn năm xưa
Có hồn oan khuất, bơ vơ
Hải tần phiêu dạt còn mơ nhịp cầu
Có xương trắng ngậm dòng sầu
Biển xanh sóng cũng bạc đầu cư tang
Chập chờn trong Thủy Mộ Quan
Hận muôn năm cũ bàng hoàng nghìn sau
Xác chìm đáy đại dương sâu
Anh linh phảng phất chờ nhau luân hồi
Ở đâu góc biển chân trời
Người tha hương cảm thương người trầm châu!
Tuổi xanh chưa bạc mái đầu
Anh hùng – Thủy mộ – Thiên thu mộng tàn!
Mơ hồ trong Thủy Mộ Quan
Trùng trùng máu lệ, mang mang hải tần
Biển xa, hồn có về gần?
Tự do đánh đổi một lần tử vong
Những hồn ma dậy Biển Đông
Trăng tàn thủy huyệt ngậm dòng thơ đau
Xưa người nát ngọc trầm châu
Giờ kinh thiên địa nhịp cầu máu xương
Muôn đời hận vẫn chưa tan
Còn thiên cổ. Thủy Mộ Quan. Đời này
Đôi con hải điểu lìa bầy
Tiếng kêu thoảng thốt vọng ngoài trùng khơi ...
Vườn Nhân Loại
Gửi cháu Thuý Anh, đâu đó trong lòng Biển Đông
Có khu vườn nhân loại
Ngày đêm mọc quanh ta
Mỗi một mầm gieo xuống
Có trăm dòng lệ sa.
Mùa nào mầm cũng mọc
Xuân hạ cùng thu đông
Nắng lửa và giông bão
Vườn càng nở thêm bông.
Thế kỷ ta đang sống
Chập trùng nhiều khúc quanh
Khu vườn đời đây đó
Càng ngày càng lan nhanh.
Mầm của mùa đói kém
Cây của mùa đao binh
Mầm của mùa chủ nghĩa
Cây của mùa điêu linh.
Có vườn mùa phong kiến
U uất hồn oan khiên
Có vườn nhân cách hiếm
Lác đác nhánh cần vương.
Có vườn thời khởi nghĩa
Cây cỏ đầy thanh niên
Có vườn mùa dân chủ
Cây cỏ toàn anh em.
Mầm của mùa dị giáo
Ma quỉ lầm nhân sinh
Mầm của mùa dân tộc
Nghĩa địa rền chân kinh.
Mầm của mùa ngụy tín
Lời nguyện cầu u minh
Cỏ cây vườn phát xít
Xe tang đầy xác dân.
Có vườn mùa cộng sản
Bia đá làm công an
Có vườn mùa cải tạo
Mồ mả làm ăng ten.
Mênh mông ngoài hải phận
Chìm đắm lòng đại dương
Có khu vườn nhân loại
Thả những mầm trơ xương.
Cửa Thần Phù mái lật
Đá Tào Khê sóng mòn
Mầm của mùa giải phóng
Nổi trôi về âm cung
Ngược thuỷ triều vĩnh biệt
Phiêu bạt vườn lưu dân
Trăm năm thành hải thụ
Giữa đời vào mồ hoang.
Mầm của mùa lưu lạc
Đời nay đã cỏ vàng.
Có khu vườn nhân loại
Ngày đêm mọc quanh ta
Mỗi một mầm gieo xuống
Có trăm dòng lệ sa.
Mầm ấy là thi thể
Được bón bằng huyết hoa
Khu vườn là nghĩa địa
Xanh đều đều mộ bia.
Viên Linh
Trên Huyết Hải thuyền trôi về một chiếc
Chiều bầm đen trời rực rỡ đau thương
Thân chìm xuống băng tuyền giờ tận biệt
Sóng bạc đầu hối hả phủ trùng dương.
Thấp thoáng trần gian
Mịt mù bóng đảo
Trôi về tây về bắc về đông
Trôi về đâu bốn bề thủy thảo?
Về đâu kiếp đắm với thân trầm?
Hồn ơi dương thế xa dần
Hồn đi thôi nhé thủy âm là nhà
Hồn về trong cõi hà sa
Sống không trọn kiếp chết là hồi sinh.
Xong rồi một cõi u minh
Ngựa Hồ chim Việt biến hình mà đi
Hồn vẫn ở la đà Nam Hải
Hồn còn trôi mê mải ngoài khơi
Hồn còn tầm tã mưa rơi
Tháng Tư máu chảy một trời sương tan
Thân chìm đắm cõi điêu tàn nước cũ
Những lâu đài thành quách những vàng son
Những tân thư kỳ mặc những linh đường
Những rực rỡ của một thời dựng nước.
Bao mắt mở bao tóc sầu dựng ngược
Bao tay cùm bao ngực vỡ hôm qua
Trong rêu xanh ngần ngật bóng sơn hà
Lướt hải phận về dưới trời cố quốc.
Nhắm hướng hôi tanh
Chia bày trận mạc
Hồn binh tàn hỗn chiến Thủy Môn Quan
Đêm rơi thời hết vận tàn
Ô y cầu nhỏ người sang *Lạc Hà
Thác rồi thân hóa phù sa
Mon men trở lại quên nhà mỗi đêm.
Về đâu đêm tối
Hương lửa lung linh
Những ai còn bóng
Những ai mất hình?
Những ai vào kiếp phù sinh
Hóa thân hồ hải làm binh giặc trời
Khi nào hết quỉ ngoài khơi
Ta vào lục địa ta hồi cố hương.
Cùng nhau ta dựng lại nguồn
Chẻ tre đẵn gỗ vạch mương xây đình
Ông Nghè về lại trong dinh
Tướng quân giữ ải thư sinh dưới đèn.
Từ Thức lại trở về tiên
Sĩ phu giảng huấn người hiền bình văn
Nương dâu trả lại con tằm
Ruộng xanh trả bác nông dân cần cù.
Ngựa ông trả lại thằng cu
Nhà chung trả Chúa chùa tu trả Thày
Quạt mo tao trả cho mày
Các cô yếm thắm trả bày trai tơ.
Việt Nam dựng lại sơn hà
Móng rồng năm lượt Quê Nhà phục hưng.
Đã tỉnh sầu u thương tiếc hết
Bình minh lên nghe, hoàng hôn biết
Chim lạnh về Nam sông núi ta
Không nói không cười chân trở bước.
Nỏ thần thủa trước
Gươm bén hồ xưa
Tràn lên như nước vỡ bờ
Lạc Long lại đón Âu Cơ về thuyền
Các con từ dưới biển lên
Từ trên núi xuống, hai miền gặp nhau ...
Năm nghìn năm lại bắt đầu
**Chim nào tha đá người đâu vá trời
Chúng ta rời bỏ xử người
Loài chim trốn tuyết qui hồi cố hương.
***
*Lạc Hà hay Nại Hà: ai qua cầu đó là đi vào thế giới bên kia. (Bia đề rằng Nại Hà Kiều, Kẻ nào có phước quỉ đều dắt qua. - Nguyễn Ðình Chiểu, Dương Từ Hà Mậu).
**Kiếp trước của chim Tinh Vệ là công chúa con gái vua Viêm Ðế, đi chơi ngoài biển chẳng may chết đuối, nàng tức giận biến thành con chim tha đá, quyết lấp cho đầy biển, đặng không còn ai chết đuối nữa. Nàng Nữ Oa là em gái vua Phục Hy, thấy trời có những khoảng trống, nàng nghĩ rằng vòm trời bị thủng, bị vỡ, nên tha đá ngũ sắc lên vá trời, đặng vòm trời sẽ liền lại. Xin khỏi chú thích các huyền thoại khác như Từ Thức, Thằng Bờm và cái quạt mo, hay Ông Nghè, Sĩ phu. (Chú thích của V.L.)
Thủy Mộ Quan
Để nhớ các bạn tôi đã chìm xuống đáy đại dương, Thanh Tâm và Kim Phúc cùng các con bé nhỏ của họ.
Tự do đánh đổi một lần tử vong,
Ngậm ngùi trong Thủy Mộ Quan
Có muôn dòng lệ chảy ngàn năm xưa
Có hồn oan khuất, bơ vơ
Hải tần phiêu dạt còn mơ nhịp cầu
Có xương trắng ngậm dòng sầu
Biển xanh sóng cũng bạc đầu cư tang
Chập chờn trong Thủy Mộ Quan
Hận muôn năm cũ bàng hoàng nghìn sau
Xác chìm đáy đại dương sâu
Anh linh phảng phất chờ nhau luân hồi
Ở đâu góc biển chân trời
Người tha hương cảm thương người trầm châu!
Tuổi xanh chưa bạc mái đầu
Anh hùng – Thủy mộ – Thiên thu mộng tàn!
Mơ hồ trong Thủy Mộ Quan
Trùng trùng máu lệ, mang mang hải tần
Biển xa, hồn có về gần?
Tự do đánh đổi một lần tử vong
Những hồn ma dậy Biển Đông
Trăng tàn thủy huyệt ngậm dòng thơ đau
Xưa người nát ngọc trầm châu
Giờ kinh thiên địa nhịp cầu máu xương
Muôn đời hận vẫn chưa tan
Còn thiên cổ. Thủy Mộ Quan. Đời này
Đôi con hải điểu lìa bầy
Tiếng kêu thoảng thốt vọng ngoài trùng khơi ...
Vườn Nhân Loại
Gửi cháu Thuý Anh, đâu đó trong lòng Biển Đông
Có khu vườn nhân loại
Ngày đêm mọc quanh ta
Mỗi một mầm gieo xuống
Có trăm dòng lệ sa.
Mùa nào mầm cũng mọc
Xuân hạ cùng thu đông
Nắng lửa và giông bão
Vườn càng nở thêm bông.
Thế kỷ ta đang sống
Chập trùng nhiều khúc quanh
Khu vườn đời đây đó
Càng ngày càng lan nhanh.
Mầm của mùa đói kém
Cây của mùa đao binh
Mầm của mùa chủ nghĩa
Cây của mùa điêu linh.
Có vườn mùa phong kiến
U uất hồn oan khiên
Có vườn nhân cách hiếm
Lác đác nhánh cần vương.
Có vườn thời khởi nghĩa
Cây cỏ đầy thanh niên
Có vườn mùa dân chủ
Cây cỏ toàn anh em.
Mầm của mùa dị giáo
Ma quỉ lầm nhân sinh
Mầm của mùa dân tộc
Nghĩa địa rền chân kinh.
Mầm của mùa ngụy tín
Lời nguyện cầu u minh
Cỏ cây vườn phát xít
Xe tang đầy xác dân.
Có vườn mùa cộng sản
Bia đá làm công an
Có vườn mùa cải tạo
Mồ mả làm ăng ten.
Mênh mông ngoài hải phận
Chìm đắm lòng đại dương
Có khu vườn nhân loại
Thả những mầm trơ xương.
Cửa Thần Phù mái lật
Đá Tào Khê sóng mòn
Mầm của mùa giải phóng
Nổi trôi về âm cung
Ngược thuỷ triều vĩnh biệt
Phiêu bạt vườn lưu dân
Trăm năm thành hải thụ
Giữa đời vào mồ hoang.
Mầm của mùa lưu lạc
Đời nay đã cỏ vàng.
Có khu vườn nhân loại
Ngày đêm mọc quanh ta
Mỗi một mầm gieo xuống
Có trăm dòng lệ sa.
Mầm ấy là thi thể
Được bón bằng huyết hoa
Khu vườn là nghĩa địa
Xanh đều đều mộ bia.
Viên Linh