Phạm Công Thiện
Jul 13, 2024 4:55:32 GMT -6
Post by sheen on Jul 13, 2024 4:55:32 GMT -6
Anh sẽ hiện
Anh sẽ hiện ồ anh sẽ hiện
Cả rừng cây không ai lên tiếng
Bóng tối tràn vũ trụ tan hoang
Tiếng thơ kêu trên đầu con kiến
Kiến lửa ngày xưa đốt mộng mơ
Nằm nghe con ngựa nhảy qua bờ
Em về bên ấy quên đi nhé
Anh chẳng bao giờ biết đến thơ
Một hàng áo trắng phất trong sương
Vũ trụ chiều nay sao quá buồn
Tôi đắp kín mền trong gác lạnh
Nghe mùa xuân dậy ở đông phương
Đông phương xanh lửa dậy tung hoành
Đông phương vàng dẫy chết chim oanh
Trời Paris chiều nay nhân loại ngủ
Em đi đi và nhớ quên anh
Đời anh buồn trần gian đi chợ
Mặt anh buồn như chim không thở
Cả sông này cả đời này nứt vỡ thành thơ
Rừng thơ hiện Đông phương im tiếng
Anh về rồi mây mọc bên hiên
Ồ em ơi trời đất chìm rồi
Đông phương lặn bướm ngày tan biến.
Bài III
mưa chiều thứ bảy tôi về muộn
cây khế đồi cao trổ hết bông
Bài VIII
mười năm qua gió thổi đồi tây
tôi long đong theo bóng chim gầy
một sớm em về ru giấc ngủ
bông trời bay trắng cả rừng cây
gió thổi đồi tây hay đồi đông
hiu hắt quê hương bến cỏ hồng
trong mơ em vẫn còn bên cửa
tôi đứng trên đồi mây trổ bông
gió thổi đồi thu qua đồi thông
mưa hạ ly hương nước ngược dòng
tôi đau trong tiếng gà xơ xác
một sớm bông hồng nở cửa đông
Bài X
mùa xuân bay thành khói
tôi ca hát một mình
suốt đời không biết nói
nước chảy tràn con kinh
quá khứ bay lên trời
biến thành cánh chim non
tôi quì hôn lá mới
đau khổ trắng linh hồn
hư không đổ ra khơi
kỷ niệm trôi qua cầu
bãi chiều chưa người tới
tình nhỏ quên từ lâu
xuân bay trắng núi đồi
tôi nằm ngủ mơ chim
bỗng hét lên trong tối
ngồi thức dậy bảy đêm
trời cuối năm gác trọ
đèn tắt suốt đêm dài
con chim mười năm nhỏ
bay về đậu nơi đây
hơi thở giết thời gian
bướm nằm chết thang lầu
tiếng chim ru ngày tháng
máu chảy về sông sâu
suốt đời không biết nói
tôi ngồi thức một mình
đốt thuốc lên nhìn khói
đêm rạng điềm hư linh
Bông sứ
Cô cài bông sứ cho mộng đầu
Bướm đỏ liệng vành tìm chỗ đậu
Gió đâu hất mạnh tung làn tóc
Bướm vụt bay đi nàng chợt sầu
Chỉ cần
Chỉ cần một ý tưởng:
Khắp vũ trụ mười phương
Sáng bừng lên vô lượng:
Thiên tiên hiện đầu giường
Chợ chiều
Phố phường xe rầm rộ
Tôi đứng yên một chỗ
Lũ lượt đời cuộn trôi
Thoáng chốc thiên cổ rồi
Con gái
Càng xa càng mông lung
Tới gần vẫn lạ lùng
Nhắm mắt sao lạ quá
Mở ra: ồ không cùng
Của ai
Của ai đâu nào phải của tôi
Chiều nay buồn nhớ quá xa xôi
Em thòng chân trắng trong dòng nước
Chim hải âu bay liệng bắt mồi
Tóc bay nhè nhẹ nắng chiều trôi
Tình xa bất động lạnh lùng thôi
Em đếm sáu lần chim bắt cá
Đợi một lần thôi đúng bảy rồi
Nhưng lần sau ấy không hề tới
Cả một trời thơ sụp đổ rồi
Em thòng chân trắng trong dòng nước
Của nước sông nào chẳng chịu trôi
Diệu pháp lục tự
Cảm ơn thật
Thì thành Phật
Gặp lại
Mười lăm tỷ năm qua
Từ vạn triệu thiên hà
Bây giờ ta mới tới
Gặp lại em hôm qua
Giả thuyết
Co giãn siêu vật lý
Thời gian đảo ngược đi:
Cái tách rớt xuống sàn
Vọt nhảy lại trên bàn:
Những gì đã tan vỡ
Tròn vẹn lại ban sơ
Ham muốn
Muốn gì mà có ngay
Thì tai nạn vạ bay
Không thèm muốn gì nữa
Đời tràn ngập thơ hay
Lên đường
I.
Chim ca lăng kêu sương
Tôi sụp lạy cúng dường
Lôi bồ đề tâm dậy
Chấn động khắp mười phương
II.
Chim ca lăng kêu sương
Tôi sụp lạy vô lượng
Lôi bồ đề tâm dậy
Địa động cả mười phương
III.
Chim ca lăng kêu sương
Tôi sụp lạy cành dương
Lôi bồ đề tâm dậy
Sấm nổ chuyển mười phương
IV.
Chim ca lăng kêu sương
Tôi sụp lạy đại dương
Lôi bồ đề tâm dậy
Sấm sét nổ mười phương
V.
Chim ca lăng kêu sương
Tôi sụp lạy bất thường
Lôi bồ đề tâm dậy
Gió bão lặng mười phương
VI.
Chim ca lăng kêu sương
Tôi sụp lạy cát tường
Lôi bồ đề tâm dậy
Mây lạ cuốn mười phương
VII.
Chim ca lăng kêu sương
Tôi sụp lạy vô thường
Lôi bồ đề tâm dậy
Sấm chẻ đứt: kim cương
VIII.
Chim ca lăng kêu sương
Tôi sụp lạy lên đường
Lôi bồ đề tâm dậy
Sấm trời động thượng phương
IX.
Chim ca lăng kêu sương
Tôi sụp lạy hạ phương
Lôi bồ đề tâm dậy
Sấm nổ bay bông phượng
X.
Chim ca lăng kêu sương
Tôi sụp lạy vô phương
Lôi bồ đề tâm dậy
Chớp sáng ngời phương trượng
XI.
Chim ca lăng kêu sương
Tôi sụp lạy thiên hương
Bồ đề tâm tăng trưởng
Bông quỳnh nở bất thường
XII.
Chim ca lăng kêu sương
Tôi sụp lạy vách tường
Bồ đề tâm qui ngưỡng
Bông trang trổ đầu đường
Ly hương
Lang thang trên phù kiều
Nhìn đám đông thả diều
Ồ đã ba mươi năm
Xa nhà đi biệt tăm
Mỗi bước
Mỗi bước chân ra đi
Triệu vũ trụ thiên di
Mỗi chỗ tôi ngồi lại
Sáng bừng lên diệu lý
Mộng
Mộng ở đầu cây mơ lá cây
Giòng sông ngừng chảy đợi mây bay
Kêu nhau nhỏ nhẹ sầu năm ấy
Chim hải hồ bay trắng tháng ngày
Tình nhỏ quên rồi em ở đâu
Mây bỏ trời đi tìm sông sâu
Em về lồng lộng như sương trắng
Hồn chết trôi về thương hải châu
Một chiều nào đó ở California
I.
Một gian phòng nhỏ một buổi chiều
Một người tựa cửa đứng buồn thiu
Một cô gái nhỏ băng qua phố
Một tiếng chim xa lọt xuống đèo
II.
Một gian phòng cũ một buổi chiều
Một người tựa cửa đứng đìu hiu
Một người lặng lẽ băng qua phố
Một kẻ xa buồn lén ngó theo
III.
Một gian phòng tối một buổi chiều
Không người tựa cửa đứng đìu hiu
Không ai bước nhẹ băng qua phố
Không tiếng bông khô rụng xuống đèo
Năm
Năm nàng con gái bay trên biển
Thơm tóc rêu tơ rợp đất hiền
Dâm bụt khai bông ngoài đảo quạ
Hải đường bay liệng nắng thu thiên
Ngựa rừng xòe cánh sang biển Đông
Chim con nhảy vọt qua sông Hồng
Ríu rít mưa kêu nàng ở lại
Nàng bay đâu mất giữa thinh không
Năm nàng bay rồi không còn ai
Thiu thiu đồng cỏ áng mây bay…
Ngày
Ngày về không tiếng chim
Em đã chết trên đồi
Phố đêm trời rạng tím
Một chùm mây cũ trôi
Nhật dụng
Một chút ý chí thôi
Cũng trổ trăm bông rồi
Lắm lúc ngồi nhịn đói
Tối ngủ sướng thì thôi
Nhất thiết
Ngồi im giữa vòng tròn
Thở nhẹ như chim non
Mộng thân trùm Pháp Giới
Bông quỳnh vừa nở trọn
Nhớ em sao quá nhớ
Nhớ em sao quá nhớ
Xin nằm xuống tôn thờ
Như tín đồ cổ đạo
Nằm phủ đất đợi chờ
Đấng Vô Vi sắp ngự
Em đừng buồn gì hết
Anh nằm xuống ngất ngư
Nghe chuông đổ đêm Tết
Nuối tiếc đã quá nhiều
Em hãy rửa tội anh
Hãy im lặng cô liêu
Và khoan dung thần thánh
Em đừng buồn gì hết
Đất đã nở hoa cà
Áo em không dấu vết
Trời tím rợp phù sa
Những ngày tháng còn lại
I.
Một giờ rồi hai giờ
Một ngày trôi bâng quơ
Nhớ quên rồi quên nhớ
Quên với nhớ hững hờ
II.
Lẳng lặng đời trôi đi
Đìu hiu trăng dậy thì
Lang thang chiều phố thị
Nhớ gì quên biệt ly
Paris
Mười năm xa Paris
Chuyện tình xưa còn gì
Dưới cầu tôi nằm ngủ
Sông buồn bỏ trôi đi
Phối thi
Đồi cao bước một mình
Thiên thanh chiều lặng thinh
Cỏ thi sương đóng kín
Phơ phất sấm Trạng Trình
Sống chết
Sống không ai ngó
Chết chẳng ai lo
Sinh tử ồ chuyện nhỏ
Thương khóc chi lắm trò
Tàng kinh cũ
Kinh ở kệ hướng đông
Kệ sách hiện bỏ không
Ngơ ngác nhìn chỗ trống
Hồn kinh xưa khẽ động
Thẩn thơ
Thẩn thơ rồi thẫn thờ
Lặng lẽ ngồi hong thơ
Mưa đìu hiu thôn vắng
Bay đi những mộng hờ
Thành sự
I.
Ý được chí đốt
Bắt lửa đột ngột
II.
Đường dài khó khăn
III.
Ý được chí đẩy
Sừng sững vùng dậy
IV.
Ý Chí cõng bồng
Thành sự việc xong
V.
Thơm tho qua cổng
Bãng lãng sen đồng
Thơ
Thơ thẩn bên khóm hồng
Chiêm bao rừng tiễn đông
Áo bay trên lầu cũ
Thoảng nhẹ một mùi bông.
Thơ cho Nguyễn Du (I)
Tháng ngày làm thơ chơi
Hồn bay thẳng ra khơi
Bạch phát ngút ngàn tới
Thu phong tắt nghẹn lời
Thủ Lăng nghiêm kinh
Lắng vào trong cái nghe
Rót vào lòng thật khẽ
Lọt vào trong lặng lẽ
Động tịnh đều dứt nhẹ
Thức khuya
Thức khuya trời rạng đông
Triều nước lớn qua sông
Giựt mình quên đóng cửa
Trên đồi: phong đỏ hồng
Tịch diệt
Thoắt đi một đời người
Buồn hoài cũng thế thôi
Triệu năm là giây phút
Chưa đi đã tới rồi
Tỉnh lẻ
Chiều hôm băng qua cầu
Phố xưa buồn phong châu
Phù đồ trôi mấy kiếp
Mây trắng nõn trên đầu
Tôi chết
Tôi chết đi hôm nào
Sực tỉnh dậy trên cao
La đà bay phất phưởng
Đạp nhẹ đuôi sao phướn
Tôi sống lại mai sau
Ngồi nhập định non cao
Biệt tích mười phương hướng
Múa ca cùng chim phượng
Trà cú
I.
Mưa núi cú hoang vu
Đường cheo leo sương mù
II.
Ruồng rẫy hết mộng mơ
Xô tàu đắm xa bờ
Lên rừng nghe gió hú
Nằm lặng im nín thở
Chẳng còn chi thương nhớ
Dứt sạch cả đợi chờ
III.
Lên rừng nghe gió hú
Chiều Trà cú hoang vu
Cọp gầm bên chùa cũ
Mưa ngâu bay mịt mù
IV.
Chẳng thương và chẳng nhớ
Không đợi và chẳng chờ
Lên rừng nghe gió hú
Mưa núi Cú âm u
Trôi
Tất cả đều trôi đi
Chuyện xưa không còn gì
Mây chiều bay lũ lượt
Nói năng nữa mà chi
Tuổi dại
Lơ lửng bông mồng gà
Chiều ba mươi tết ta
Tôi ôm gà tre nhỏ
Chạy trốn tuổi thơ qua
Ứng hiện
Thất bại giữa đời này
Chết sáng ngời trên cao
Bông tàn phai cõi đất
Mọc lại giữa trăng sao
Xa xăm
Cô gái buồn tức tưởi
Mùa nước ngập mưa rươi
Bao giờ chàng trở lại
Sầu xa ngấm vào người
Xanh
Xanh ban trưa dập dìu
Hường hường lên buổi chiều
Mưa sa ngoài biển vắng
Bồng bềnh mộng thuý yêu
Xin gọi
Xin gọi đại là thơ
Làm lúc nào chẳng nhớ
Cho một cô gái nhỏ
Chưa từng gặp bao giờ
Phạm Công Thiện
Anh sẽ hiện ồ anh sẽ hiện
Cả rừng cây không ai lên tiếng
Bóng tối tràn vũ trụ tan hoang
Tiếng thơ kêu trên đầu con kiến
Kiến lửa ngày xưa đốt mộng mơ
Nằm nghe con ngựa nhảy qua bờ
Em về bên ấy quên đi nhé
Anh chẳng bao giờ biết đến thơ
Một hàng áo trắng phất trong sương
Vũ trụ chiều nay sao quá buồn
Tôi đắp kín mền trong gác lạnh
Nghe mùa xuân dậy ở đông phương
Đông phương xanh lửa dậy tung hoành
Đông phương vàng dẫy chết chim oanh
Trời Paris chiều nay nhân loại ngủ
Em đi đi và nhớ quên anh
Đời anh buồn trần gian đi chợ
Mặt anh buồn như chim không thở
Cả sông này cả đời này nứt vỡ thành thơ
Rừng thơ hiện Đông phương im tiếng
Anh về rồi mây mọc bên hiên
Ồ em ơi trời đất chìm rồi
Đông phương lặn bướm ngày tan biến.
Bài III
mưa chiều thứ bảy tôi về muộn
cây khế đồi cao trổ hết bông
Bài VIII
mười năm qua gió thổi đồi tây
tôi long đong theo bóng chim gầy
một sớm em về ru giấc ngủ
bông trời bay trắng cả rừng cây
gió thổi đồi tây hay đồi đông
hiu hắt quê hương bến cỏ hồng
trong mơ em vẫn còn bên cửa
tôi đứng trên đồi mây trổ bông
gió thổi đồi thu qua đồi thông
mưa hạ ly hương nước ngược dòng
tôi đau trong tiếng gà xơ xác
một sớm bông hồng nở cửa đông
Bài X
mùa xuân bay thành khói
tôi ca hát một mình
suốt đời không biết nói
nước chảy tràn con kinh
quá khứ bay lên trời
biến thành cánh chim non
tôi quì hôn lá mới
đau khổ trắng linh hồn
hư không đổ ra khơi
kỷ niệm trôi qua cầu
bãi chiều chưa người tới
tình nhỏ quên từ lâu
xuân bay trắng núi đồi
tôi nằm ngủ mơ chim
bỗng hét lên trong tối
ngồi thức dậy bảy đêm
trời cuối năm gác trọ
đèn tắt suốt đêm dài
con chim mười năm nhỏ
bay về đậu nơi đây
hơi thở giết thời gian
bướm nằm chết thang lầu
tiếng chim ru ngày tháng
máu chảy về sông sâu
suốt đời không biết nói
tôi ngồi thức một mình
đốt thuốc lên nhìn khói
đêm rạng điềm hư linh
Bông sứ
Cô cài bông sứ cho mộng đầu
Bướm đỏ liệng vành tìm chỗ đậu
Gió đâu hất mạnh tung làn tóc
Bướm vụt bay đi nàng chợt sầu
Chỉ cần
Chỉ cần một ý tưởng:
Khắp vũ trụ mười phương
Sáng bừng lên vô lượng:
Thiên tiên hiện đầu giường
Chợ chiều
Phố phường xe rầm rộ
Tôi đứng yên một chỗ
Lũ lượt đời cuộn trôi
Thoáng chốc thiên cổ rồi
Con gái
Càng xa càng mông lung
Tới gần vẫn lạ lùng
Nhắm mắt sao lạ quá
Mở ra: ồ không cùng
Của ai
Của ai đâu nào phải của tôi
Chiều nay buồn nhớ quá xa xôi
Em thòng chân trắng trong dòng nước
Chim hải âu bay liệng bắt mồi
Tóc bay nhè nhẹ nắng chiều trôi
Tình xa bất động lạnh lùng thôi
Em đếm sáu lần chim bắt cá
Đợi một lần thôi đúng bảy rồi
Nhưng lần sau ấy không hề tới
Cả một trời thơ sụp đổ rồi
Em thòng chân trắng trong dòng nước
Của nước sông nào chẳng chịu trôi
Diệu pháp lục tự
Cảm ơn thật
Thì thành Phật
Gặp lại
Mười lăm tỷ năm qua
Từ vạn triệu thiên hà
Bây giờ ta mới tới
Gặp lại em hôm qua
Giả thuyết
Co giãn siêu vật lý
Thời gian đảo ngược đi:
Cái tách rớt xuống sàn
Vọt nhảy lại trên bàn:
Những gì đã tan vỡ
Tròn vẹn lại ban sơ
Ham muốn
Muốn gì mà có ngay
Thì tai nạn vạ bay
Không thèm muốn gì nữa
Đời tràn ngập thơ hay
Lên đường
I.
Chim ca lăng kêu sương
Tôi sụp lạy cúng dường
Lôi bồ đề tâm dậy
Chấn động khắp mười phương
II.
Chim ca lăng kêu sương
Tôi sụp lạy vô lượng
Lôi bồ đề tâm dậy
Địa động cả mười phương
III.
Chim ca lăng kêu sương
Tôi sụp lạy cành dương
Lôi bồ đề tâm dậy
Sấm nổ chuyển mười phương
IV.
Chim ca lăng kêu sương
Tôi sụp lạy đại dương
Lôi bồ đề tâm dậy
Sấm sét nổ mười phương
V.
Chim ca lăng kêu sương
Tôi sụp lạy bất thường
Lôi bồ đề tâm dậy
Gió bão lặng mười phương
VI.
Chim ca lăng kêu sương
Tôi sụp lạy cát tường
Lôi bồ đề tâm dậy
Mây lạ cuốn mười phương
VII.
Chim ca lăng kêu sương
Tôi sụp lạy vô thường
Lôi bồ đề tâm dậy
Sấm chẻ đứt: kim cương
VIII.
Chim ca lăng kêu sương
Tôi sụp lạy lên đường
Lôi bồ đề tâm dậy
Sấm trời động thượng phương
IX.
Chim ca lăng kêu sương
Tôi sụp lạy hạ phương
Lôi bồ đề tâm dậy
Sấm nổ bay bông phượng
X.
Chim ca lăng kêu sương
Tôi sụp lạy vô phương
Lôi bồ đề tâm dậy
Chớp sáng ngời phương trượng
XI.
Chim ca lăng kêu sương
Tôi sụp lạy thiên hương
Bồ đề tâm tăng trưởng
Bông quỳnh nở bất thường
XII.
Chim ca lăng kêu sương
Tôi sụp lạy vách tường
Bồ đề tâm qui ngưỡng
Bông trang trổ đầu đường
Ly hương
Lang thang trên phù kiều
Nhìn đám đông thả diều
Ồ đã ba mươi năm
Xa nhà đi biệt tăm
Mỗi bước
Mỗi bước chân ra đi
Triệu vũ trụ thiên di
Mỗi chỗ tôi ngồi lại
Sáng bừng lên diệu lý
Mộng
Mộng ở đầu cây mơ lá cây
Giòng sông ngừng chảy đợi mây bay
Kêu nhau nhỏ nhẹ sầu năm ấy
Chim hải hồ bay trắng tháng ngày
Tình nhỏ quên rồi em ở đâu
Mây bỏ trời đi tìm sông sâu
Em về lồng lộng như sương trắng
Hồn chết trôi về thương hải châu
Một chiều nào đó ở California
I.
Một gian phòng nhỏ một buổi chiều
Một người tựa cửa đứng buồn thiu
Một cô gái nhỏ băng qua phố
Một tiếng chim xa lọt xuống đèo
II.
Một gian phòng cũ một buổi chiều
Một người tựa cửa đứng đìu hiu
Một người lặng lẽ băng qua phố
Một kẻ xa buồn lén ngó theo
III.
Một gian phòng tối một buổi chiều
Không người tựa cửa đứng đìu hiu
Không ai bước nhẹ băng qua phố
Không tiếng bông khô rụng xuống đèo
Năm
Năm nàng con gái bay trên biển
Thơm tóc rêu tơ rợp đất hiền
Dâm bụt khai bông ngoài đảo quạ
Hải đường bay liệng nắng thu thiên
Ngựa rừng xòe cánh sang biển Đông
Chim con nhảy vọt qua sông Hồng
Ríu rít mưa kêu nàng ở lại
Nàng bay đâu mất giữa thinh không
Năm nàng bay rồi không còn ai
Thiu thiu đồng cỏ áng mây bay…
Ngày
Ngày về không tiếng chim
Em đã chết trên đồi
Phố đêm trời rạng tím
Một chùm mây cũ trôi
Nhật dụng
Một chút ý chí thôi
Cũng trổ trăm bông rồi
Lắm lúc ngồi nhịn đói
Tối ngủ sướng thì thôi
Nhất thiết
Ngồi im giữa vòng tròn
Thở nhẹ như chim non
Mộng thân trùm Pháp Giới
Bông quỳnh vừa nở trọn
Nhớ em sao quá nhớ
Nhớ em sao quá nhớ
Xin nằm xuống tôn thờ
Như tín đồ cổ đạo
Nằm phủ đất đợi chờ
Đấng Vô Vi sắp ngự
Em đừng buồn gì hết
Anh nằm xuống ngất ngư
Nghe chuông đổ đêm Tết
Nuối tiếc đã quá nhiều
Em hãy rửa tội anh
Hãy im lặng cô liêu
Và khoan dung thần thánh
Em đừng buồn gì hết
Đất đã nở hoa cà
Áo em không dấu vết
Trời tím rợp phù sa
Những ngày tháng còn lại
I.
Một giờ rồi hai giờ
Một ngày trôi bâng quơ
Nhớ quên rồi quên nhớ
Quên với nhớ hững hờ
II.
Lẳng lặng đời trôi đi
Đìu hiu trăng dậy thì
Lang thang chiều phố thị
Nhớ gì quên biệt ly
Paris
Mười năm xa Paris
Chuyện tình xưa còn gì
Dưới cầu tôi nằm ngủ
Sông buồn bỏ trôi đi
Phối thi
Đồi cao bước một mình
Thiên thanh chiều lặng thinh
Cỏ thi sương đóng kín
Phơ phất sấm Trạng Trình
Sống chết
Sống không ai ngó
Chết chẳng ai lo
Sinh tử ồ chuyện nhỏ
Thương khóc chi lắm trò
Tàng kinh cũ
Kinh ở kệ hướng đông
Kệ sách hiện bỏ không
Ngơ ngác nhìn chỗ trống
Hồn kinh xưa khẽ động
Thẩn thơ
Thẩn thơ rồi thẫn thờ
Lặng lẽ ngồi hong thơ
Mưa đìu hiu thôn vắng
Bay đi những mộng hờ
Thành sự
I.
Ý được chí đốt
Bắt lửa đột ngột
II.
Đường dài khó khăn
III.
Ý được chí đẩy
Sừng sững vùng dậy
IV.
Ý Chí cõng bồng
Thành sự việc xong
V.
Thơm tho qua cổng
Bãng lãng sen đồng
Thơ
Thơ thẩn bên khóm hồng
Chiêm bao rừng tiễn đông
Áo bay trên lầu cũ
Thoảng nhẹ một mùi bông.
Thơ cho Nguyễn Du (I)
Tháng ngày làm thơ chơi
Hồn bay thẳng ra khơi
Bạch phát ngút ngàn tới
Thu phong tắt nghẹn lời
Thủ Lăng nghiêm kinh
Lắng vào trong cái nghe
Rót vào lòng thật khẽ
Lọt vào trong lặng lẽ
Động tịnh đều dứt nhẹ
Thức khuya
Thức khuya trời rạng đông
Triều nước lớn qua sông
Giựt mình quên đóng cửa
Trên đồi: phong đỏ hồng
Tịch diệt
Thoắt đi một đời người
Buồn hoài cũng thế thôi
Triệu năm là giây phút
Chưa đi đã tới rồi
Tỉnh lẻ
Chiều hôm băng qua cầu
Phố xưa buồn phong châu
Phù đồ trôi mấy kiếp
Mây trắng nõn trên đầu
Tôi chết
Tôi chết đi hôm nào
Sực tỉnh dậy trên cao
La đà bay phất phưởng
Đạp nhẹ đuôi sao phướn
Tôi sống lại mai sau
Ngồi nhập định non cao
Biệt tích mười phương hướng
Múa ca cùng chim phượng
Trà cú
I.
Mưa núi cú hoang vu
Đường cheo leo sương mù
II.
Ruồng rẫy hết mộng mơ
Xô tàu đắm xa bờ
Lên rừng nghe gió hú
Nằm lặng im nín thở
Chẳng còn chi thương nhớ
Dứt sạch cả đợi chờ
III.
Lên rừng nghe gió hú
Chiều Trà cú hoang vu
Cọp gầm bên chùa cũ
Mưa ngâu bay mịt mù
IV.
Chẳng thương và chẳng nhớ
Không đợi và chẳng chờ
Lên rừng nghe gió hú
Mưa núi Cú âm u
Trôi
Tất cả đều trôi đi
Chuyện xưa không còn gì
Mây chiều bay lũ lượt
Nói năng nữa mà chi
Tuổi dại
Lơ lửng bông mồng gà
Chiều ba mươi tết ta
Tôi ôm gà tre nhỏ
Chạy trốn tuổi thơ qua
Ứng hiện
Thất bại giữa đời này
Chết sáng ngời trên cao
Bông tàn phai cõi đất
Mọc lại giữa trăng sao
Xa xăm
Cô gái buồn tức tưởi
Mùa nước ngập mưa rươi
Bao giờ chàng trở lại
Sầu xa ngấm vào người
Xanh
Xanh ban trưa dập dìu
Hường hường lên buổi chiều
Mưa sa ngoài biển vắng
Bồng bềnh mộng thuý yêu
Xin gọi
Xin gọi đại là thơ
Làm lúc nào chẳng nhớ
Cho một cô gái nhỏ
Chưa từng gặp bao giờ
Phạm Công Thiện